Author: Phương (aka
phuong_rong0735)
Fandom: KAT-TUN
Pairing: Akanishi Jin/Kamenashi Kazuya
Disclaimers: only the story belongs to me.
Genres: Romance. Angst. Comfort/Hurt. Lime
Rating: M (PG-15)
Warning: OOC (maybe)
A Vietnamese fanfic.
A/N: I want to dream about my Kame-chan tonight T^T.
Part I Part II Part III Part IV Part V VI.
“Chỉ là chuẩn đoán ban đầu sau khi đã chụp X-quang từ mọi góc độ, nhưng 90% là có khả năng vụ chấn thương đã khiến một lượng máu bầm tập trung ở trên dây thần kinh thị giác của cậu ấy. Chúng tôi không đủ tự tin để tiến hành phẫu thuật vì vị trí đó rất nguy hiểm, chỉ một sơ suất nhỏ nhất cũng khiến tình hình càng thêm tệ đi. Tuy nhiên, đa phần loại máu bầm tụ não này sẽ tự động tan đi sau một thời gian. Bao lâu thì chúng tôi không thể chắc chắn được. Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào cơ may và thể trạng của bệnh nhân.
Nhưng trong tình huống xấu nhất, cũng mong mọi người hãy giúp cậu ấy chuẩn bị trước tinh thần.”
~*~
Về sau này, tôi vẫn thường hay tự hỏi, ngay thời khắc đó, cảm giác thật sự của Kame là gì?
Rất nhanh, cậu hiểu ra tình thế khó khăn mình đang lâm vào. Không những chấp nhận nó một cách nhanh chóng, cậu còn có thể mỉm cười. Ở những phút đầu tiên, nụ cười đó có một chút mỉa mai và giễu cợt. Nhưng sau đó, nó biến thành một cử động bản năng của cơ thể, một dấu hiệu cậu dùng để tỏ ra rằng Kamenashi Kazuya vẫn ổn. Dù rằng giờ đây trước mắt cậu mọi thứ chỉ còn là một màn đen.
Tôi vẫn nhớ cảnh tượng lúc đó, cậu ngồi tựa vào thành giường với một chiếc gối lèn sau lưng. Ánh mắt cậu hơi xao động khi cửa phòng bệnh mở ra và tất cả chúng tôi bước vào. Mọi thứ trong lúc đó thật khó khăn. Từ ngữ không thể nào diễn đạt hết và đúng ý nghĩ trong đầu mọi người chúng tôi. Hơn năm phút trôi qua và căn phòng vẫn lặng yên như thế. Cuối cùng, người đầu tiên lên tiếng lại là Kame.
Cậu nói. “Sao im lặng thế?”
Cậu nói. “Có tất cả bao nhiêu người vừa vào thế này?”
Cậu nói. “Tatchan? Maru? Koki-kun? Junno? Ai đó nói gì đi chứ?”
Cậu nói. “Tôi sẽ chóng khoẻ lại thôi, nhưng nếu có ai muốn đến thăm thì có thể mang theo vài quả dưa mật đấy. Chúng có nhiều Vitamin A, rất tốt cho mắt, ne?”
Nói xong câu đó, Kame nghiêng đầu cười, tự chỉ tay vào mắt mình.
Tiếng cười của cậu vang lên thành tiếng, lặng ngắt giữa sự yên tĩnh của căn phòng.
Sau cùng cậu nói. “KAT-TUN”. Nghe cứ như một lời xác nhận lại chính mình.
Nhưng sau cùng của sau cùng, năm chúng tôi từng người một đã trước sau lặp lại câu nói của cậu. Theo đúng thứ tự của chữ cái tên mình xếp trong cái tên chung của nhóm.
Mà điều đó, ngoài việc gây đau lòng ra thì còn có một ý nghĩa nào khác?
---
Trong chuyến bay trở về Nhật, Kame hầu như luôn giữ im lặng. Nếu tôi gợi chuyện và đưa ra một câu hỏi nào đó, cậu sẽ trả lời, nhưng không hề quay mặt về phía tôi. Ngoài ra, không một cảm xúc riêng tư nào hơn được nói đến. Trên taxi trở về nhà, cậu ngủ li bì. Chỉ khi vào đến phòng riêng, cậu mới choàng tỉnh, gọi tôi đến gần và hỏi.
“Jin này, thế là từ nay tôi thật sự sẽ chẳng nhìn thấy được gì nữa, đúng không?”
Tôi im lặng, nhìn trừng trừng những ngón tay trắng của cậu.
“Xin hãy giúp đỡ cho tôi”. Kame nói rồi cúi đầu thật thấp. Cậu đang cố bông đùa. Cậu đang cố tỏ ra cái vẻ lịch sự thường thấy của người Nhật trong một tình huống giao tiếp trang trọng nào đấy. Nhưng giọng cậu vỡ ra ở cuối câu nói, một sự thất vọng và đau buồn dành cho không ai khác hơn là chính cậu.
Tôi cứ ngồi bên cạnh cậu như thế, nhìn trừng trừng vào những ngón tay cậu như thế. Tokyo lên đèn. Sao hôm hiện ra, lấp lánh sáng rồi tàn đi trong trời đêm đen thẫm. Sao mai hiện ra, lấp lánh sáng rồi cũng mờ dần trong ánh bình minh biếc xanh. Thời gian trôi qua bao lâu tôi không biết. Nhưng khi tiếng thở sâu trong giấc ngủ muộn của Kame vang lên, giọt nước nóng hổi trên má tôi cũng đã lạnh giá đi mất rồi.
~*~
Việc Kame mù loà sau vụ tai nạn được giấu kín hết sức có thể. Chỉ nội bộ sáu người chúng tôi, người quản lý, Johnny-san và một vài người thật sự thân thiết khác trong JE là được biết.
Phía báo giới chỉ nhận định được đó là một vụ tai nạn hy hữu và may mắn nhất đã không có tổn thương nghiêm trọng nào xảy ra. Ngoài mặt, JE mở cuộc họp báo công bố về việc sau vài ngày tịnh dưỡng, Kame sẽ tham gia một khoá thanh nhạc ngắn hạn trong sáu tháng ở Na-uy. Lý do thì có vô vàn. Âm nhạc của KAT-TUN cần có một bước đột phá mới, chúng tôi đang nhắm đến mục tiêu album tiếp theo của nhóm sẽ gồm toàn các bài hát do các thành viên tự sáng tác và thể hiện. Đây là một cơ hội tốt để Kamenashi-san nghỉ ngơi cũng như thử sức với khả năng sáng tác của bản thân mình.
Trong cuộc họp báo đó, Kame bắt buộc phải xuất hiện. Nhưng với lý do tình trạng sức khoẻ cần phải được theo dõi thêm, JE từ chối mọi cuộc phỏng vấn riêng sau đó. Và tấm ảnh duy nhất giới phóng viên có thể chụp được là khi Kame ký tên vào tờ đơn xin ghi danh khoá học. Người đại diện theo sát bên cạnh cậu ấy, và việc tập dượt chăm chỉ hàng ngàn lần trước đó cái công việc nhỏ nhặt và đơn giản đó đã mang lại một kết quả tốt đẹp. Không một ai nghi ngờ, chỉ trừ vài thái độ bất mãn ra mặt của phóng viên vài tờ tạp chí lớn trước sự cứng rắn bất thường của JE.
Trong một cuộc họp kín ngay sau đó, Johnny-san ra quyết định đơn giản. Kame được nghỉ hưởng lương trong nửa năm. Cậu có sáu tháng để toàn quyền làm gì đó cho bản thân mình. Suy nghĩ, chạy chữa, từ bỏ,… Những việc đại loại thế. Và thêm một yêu cầu khác, không xuất hiện và không làm điều gì đánh động đến giới truyền thông. Cũng như tự giữ kín bí mật về tình trạng sức khoẻ của bản thân mình.
Ngoài những lời đầy tính công việc và nghiêm túc như thế, chẳng ai có thể nói thêm điều gì khác. Tôi biết từng người một trong nhóm đã khóc, đã đau lòng, thậm chí còn lao vào nện nhau chỉ vì không sao trả lời được cái câu hỏi “Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra thế này? Tại sao lại là xảy ra với Kamenashi? Tại sao lại là xảy ra với một trong sáu người chúng ta?”. Rồi sau hết, lại buông nhau ra, im lặng, gục đầu, nhẫn nhịn, cam chịu. Và sau nữa, vẫn tỏ ra tươi tỉnh như thường khi cả đám cùng nhau kéo đến thăm cậu ấy.
Koki cầm lấy tay Kame, áp chặt vào trán cậu ta, liên tục nài nỉ bằng điệu bộ của đứa con nít lên năm. “Kazu-chan, nói là cậu ban phước lành cho tớ đi. Nói đi nào!”
Junno lăn ra cười như điên, sau đó thì vờ đạo mạo thay giọng Chúa Trời trả lời, “Koki-kun, đừng lo lắng nhiều, trong lịch hẹn trước của ta, chúng ta chắc chắn sẽ gặp nhau ở dưới luyện ngục cơ!”
Maru trợn mắt, kêu lên, “Ơ hay, nhìn tớ chẳng phải là có dáng làm linh mục hơn Kame hay sao?”
Ueda là kẻ thực tế nhất. Anh ta im lặng suốt thời gian ấy, chỉ đến trước lúc ra về mới nói khẽ. “Chỉ là tạm thời không thể nhìn thấy bằng mắt nữa thôi, Kame”
Rồi sau cuối, tất cả sáu người chúng tôi đơn giản chỉ là vẫy tay chào tạm biệt nhau.
~*~
Là vậy đấy.
Cho nên, mùa thu năm đó, ngoài mớ công việc bề bộn xếp dày trong lịch cá nhân, mối quan tâm hàng đầu khác của tôi là tìm một căn hộ mới cho Kame. Cậu ấy sẽ lại chuyển nhà. Căn hộ ở tầng hai gần ga Ashiya quá không thuận tiện cho một người vừa mất đi thị giác. Tôi sẽ phát điên lên mất, thậm chí còn đam ra tương tư mấy cái cầu thang mất nếu cứ hình dung ra và tự hỏi Kamenashi sẽ làm gì hay là xoay sở như thế nào với chúng?
Trước và sau khi mọi thứ diễn ra, cậu ấy vẫn nhất định không chịu dọn về nhà. Và để trấn an sự lo lắng của gia đình, cậu cho họ hay rằng mình vẫn ở trong một khu chăm sóc đặc biệt của bệnh viện trong thời gian này. Ở đó, hộ tá và trợ lý đều có mặt ở khắp nơi. Một nơi an toàn cho người bệnh và an tâm cho người nhà. Trên thực tế, ngay từ lúc phát hiện ra mình chẳng bị gì nghiêm trọng cả ngoại trừ đôi mắt, Kame đã xin được ra viện ngay lập tức.
Cậu ấy còn muốn khiến tôi nổi giận bằng cách định im lặng đi taxi về một mình.
“Giờ thì ai mới là người quên phứt ai đây?”. Tôi giằng lấy túi đồ cùng một bọc lớn quà tặng từ tay Kame, thật sự là cáu điên lên được. “Cậu là cái thằng vô lý nhất thế giới, Kame. Cậu định biến tôi thành một kẻ vô tình vô nghĩa đến như thế nào thì mới vừa lòng đây?”
“Jin à?”. Căn cứ vào hướng giọng nói phát ra, Kame có thể đoán ra được vị trí tôi đang đứng. Cậu quay mặt về phía tôi, dáng vẻ không tự tin cho lắm. Cứ liên tục xoay trở như một kẻ đang lạc đường và bốn bề đều là một vùng hoang mạc như nhau.
Tôi nhìn Kame trong lúc đó. Tôi cố thu xếp lại mớ tay cầm của mớ bọc giấy để kiếm ra một cánh tay hoàn toàn tự do dành cho Kame. Cậu chạm vào những ngón tay của tôi nhưng rồi buông ra ngay sau đó. Rồi sau một lúc cân nhắc, cậu lần theo chúng tìm đến cánh tay tôi. Cậu nắm lấy áo tôi, mỉm cười và nói đơn giản. “Có thể đi được rồi”
Tôi chỉ đi chậm. Thật ra là tôi cố ý đi rất chậm. Sự e ngại trong mỗi lần dấn bước về phía trước của Kame khiến cho tôi phải nín thở dõi theo. Rõ ràng là mặt đất ngày thường đấy thôi, nhưng tôi không biết trong trái tim cậu ấy nó đã trở thành nỗi sợ hãi lớn như thế nào.
Từ gian tiếp tân của bệnh viện đi về phía cửa xoay cách đó năm mươi mét, phải hơn mười lăm phút chúng tôi mới đi xong quãng đường ngắn ngủi đó.
~*~
Phía Tây Tokyo có một vùng ngoại ô tên gọi Kukamura. Những quả đồi ở nơi ấy đã già cỗi lắm rồi, nhưng mỗi mùa trong năm đều thay một sắc áo. Khi chiều xuống không nơi đâu lý tưởng để ngắm hoàng hôn bằng những lối mòn ở nơi đó. Phần lớn nhà cửa của các khu dân cư sinh sống đều quay mặt ra con đường sắt của ga Yokohama, có thể nhìn ngắm chúng mà không cần phải leo lên leo xuống bất cứ bậc thang nào.
Tôi theo người nhân viên của văn phòng địa ốc đi xem nhà vào một ngày cuối tuần. Kame ở nhà đợi tôi. Trước đó, tôi đã buộc được cậu ấy chịu nghe theo mọi quyết định của mình trong lần dọn nhà này.
“Nếu cậu còn ở lại đây, tôi sẽ lo đến chết mất. Tôi sẽ không thể làm được gì hết. Hát hò đã không, nhảy nhót cũng không nốt, còn đóng phim hả? Tốt nhất là có cái kịch bản nào mà vai chính nói về một thằng 26 tuổi bị chứng ám ảnh kinh niên về những bậc cầu thang ấy, tôi chắc chắn sẽ diễn xuất sắc”.
Cái viễn cảnh tương lai tươi sáng của Akanishi Jin sẽ bị huỷ hoại vì các bậc cầu thang có lẽ đã khiến cho Kame chạnh lòng. Cậu ấy chịu nhượng bộ. Sau khi nghe thêm về những quả đồi già và tuyến đường sắt của ga Yokohama, cậu hoàn toàn trở nên có hứng thú và đầy trông đợi vào căn hộ mới này.
“Ít ra thì tôi có thể được yên tĩnh sống một mình. Nhưng anh thật lòng không có gì tiếc nuối sao? Vì sẽ có kẻ thôi lấy mấy bậc thang ra làm cớ để ngày nào cũng chạy sang chỗ tôi, nhỉ?”.
Tôi ghét một Kamenashi-biết-tỏng. Một Ueda-biết-tuốt là quá đủ rồi. Hơn nữa, Ueda cũng khác Kamenashi. Ít ra thì tôi chưa lần nào phải đỏ mặt trước những lời bóng gió của anh ta. Còn con người này…
“Kame này”. Tôi đi lại gần, ngồi xuống trước mặt cậu ấy. Cầm lấy hai tay cậu ấy, tôi áp chặt chúng vào mặt mình. Như thế này, cậu ấy có thể hoàn toàn yên tâm khi nói chuyện với tôi.
“Tôi đang nghe đây”. Cái nhìn của Kame hiện lên một vẻ chăm chú thường thấy mỗi khi cậu quá tập trung vào việc gì đó.
“Anoo…tôi vẫn luôn nghĩ về chuyện đó”. Tôi mở lời một cách cẩn thận.”Cậu biết rồi đấy, tôi vẫn luôn muốn dọn đến sống cùng với cậu. Trước đây thì cậu luôn luôn từ chối, bằng những lý do mà có sống thêm một trăm năm nữa tôi cũng chẳng cách nào phản bác nổi. Nhưng giờ thì---“
“Jin, khoan đã nào, tôi---“
“Cậu đang nghe kia mà, Kame? Không phải thế sao?”. Tôi gắt lên. “Cậu làm ơn đừng học theo tính baka của tôi, cho rằng vì vụ tai nạn lần này mà tôi muốn làm thế. Ừ thì cũng một phần vì nó đấy, nhưng, không hoàn toàn như thế. Cậu có hiểu không, Kame? Nếu như lúc trước cậu không kiên quyết từ chối đến thế thì bây giờ…Arggggg, tôi điên lên mất. Nhưng dẹp quách vụ tai nạn này đi, có nó hay không thì tôi vẫn muốn dọn đến sống chung với cậu. Tôi… muốn được chăm sóc cho cậu”. Giọng tôi nhỏ dần đi. Câu nói cuối cùng chỉ còn là một tiếng thì thầm. Chỉ một mình Kame nghe thấy nó. Thật tốt.
Im lặng một lúc rồi Kame mỉm cười. Lúc đó, ngoài trời nổi lên cơn gió đầu tiên của buổi chiều. Gió thổi qua tấm rèm cửa sổ, vang lên những tiếng loạt soạt như tiếng vải áo kimono quấn vào chân người phụ nữ đi trên hành lang vắng.
“Có vẻ như tôi luôn làm cho anh phải khó xử. Có vẻ như phải đến lúc có chuyện gì đó xảy ra người ta mới chịu chấp nhận cho người khác đến gần và đối tốt với mình. Rồi thì sau đó lại cho rằng thái độ đó chỉ là lòng thương hại mà thôi. Ý nghĩa ban đầu của tình cảm đã bị hiểu nhầm đi mất rồi”.
“Cậu đồng ý rồi phải không?”.
“Như thế, lại giống như tôi đang quá dựa dẫm vào anh rồi, Jin”. Những ngón tay cậu ấy chậm rãi chạm vào tóc tôi. Nụ cười trên môi Kame nghiêng hẳn đi, đổ bóng thành một vệt buồn phiền trên gương mặt cậu ấy. “Tôi không muốn như thế. Dẹp quách vụ tai nạn này đi, có phải anh đã nói thế không? Cho nên, tôi cũng sẽ không để nó ảnh hưởng đến quyết định của mình. Có nó hay không thì vẫn không được, Jin ạ.”
Tôi sốc vì câu trả lời của Kame đến mức một lúc sau mới có thể lên tiếng.
“…Dựa dẫm? Cái từ dở hơi thế mà cậu cũng có thể nghĩ ra à? Cậu đang cố nói đến việc gì thế? Cậu thật ra đang nghĩ gì trong đầu mình thế hả Kame???”. Tôi gắt lên. Nếu được, tôi còn muốn bổ đôi cậu ra như bổ một quả cam để xem thử bên trong cậu chứa những gì. Sự cố chấp quá đáng của cậu đôi lúc khiến tôi cảm thấy sự bất lực của bản thân mình. Và tôi luôn sẵn sàng để tức giận, để điên lên, để hành động chỉ theo cách tôi muốn và tôi thích vì điều đó.
“Xem nào, đừng có quá khẩn trương lên như thế. Thỉnh thoảng, Jin-kun vẫn có thể đến đây thăm tôi kia mà. Chúng ta có thể cùng uống trà và ăn món Okonomiyaki của tiệm Aminoya ở Shikihara. Dĩ nhiên, người mua sẽ là Jin-kun, khi cậu ấy trên đường đến đây. Như thế có gì là không tốt?”
Tôi không trả lời, cũng không nhìn cậu nữa. Thái độ dịu dàng như là đang dỗ dành của cậu khiến tôi cảm thấy rất ấm ức. Tôi không sai. Chỉ do Kame quá cố chấp. Việc duy nhất cậu ấy nên làm lẽ ra chỉ là để yên cho tôi chăm sóc cậu và thôi ngay cái việc chuyên lo lắng nghĩ ngợi linh tinh của mình. Tôi sẽ không nghe theo cậu điều gì nữa, bất cứ điều gì.
“Jin, làm ơn nghe tôi nói đi, chỉ một chút thôi”. Kame hạ giọng. Cậu ấy vẫn cứ là một kẻ nhạy cảm như thế đấy, nhận ra ngay sự khác lạ trong thái độ của người đối diện mình ngay cả khi không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt họ.
Tôi khịt mũi một tiếng lớn. Khi quay lại nhìn Kame, không biết tại làm sao mắt tôi bỗng nhiên rất cay. Gì thế này? Akanishi Jin sắp khóc tu tu như một thằng nhóc tiểu học đáng xấu hổ chỉ vì lời yêu cầu của mình bị từ chối hay sao? Tôi ngửa mặt nhìn lên trần nhà một lúc nhưng nó vẫn cứ cay như thế. Tôi bèn chùi mặt vào tay áo bên phải của mình, sau đó lại quay sang nhìn xung quanh một lần nữa. Phản ứng tự nhiên, trong suốt lúc đó tôi mím môi và cố thả lỏng cơ thể nhiều lần mà không thể tự mình nhận ra. Sau cùng, tôi vỗ hai tay vào má, thật mạnh và liên tục, trước khi ngẩng lên nhìn thẳng vào cậu ấy.
“Okay. Kame. Giờ thì tôi nghe cậu đây”
Im lặng một lúc. Tôi không thể không nhận ra trông Kame rất buồn khi cậu ấy lại bắt đầu tiếp tục nói.
“Sự thật là tôi muốn được yên tĩnh trong thời gian này, Jin. Và công việc của anh cũng đang ở trong giai đoạn căng thẳng nhất, có phải không? Theo như những gì tôi đã biết trước đó. Tôi không muốn vì tôi, hay vì vụ tai nạn này mà công việc của anh bị ảnh hưởng. Chỉ mỗi KAT-TUN thôi cũng đủ khiến tôi đau lòng rồi…”
“…”
“Tôi không biết phải nói thế nào về cảm giác lúc này của mình, nhưng bình thản như thế này thật là một điều lạ lẫm đối với tôi. Tôi không rõ mình đã hoàn toàn chấp nhận được việc xảy ra trong những ngày ngắn ngủi vừa qua hay chưa. Có thể tôi sẽ phát điên lên bất cứ lúc nào. Nhưng tạm thời thì mắt tôi yêu thích bóng tối, dù hơi bất an nhưng nó cũng rất yên tĩnh…”
“Kame---“
“Xin đừng luôn luôn quá lo lắng về tôi như thế. Làm ơn, Jin”.
Những ngón tay của Kame luồn sâu hơn vào trong tóc tôi. Cậu vươn người về phía trước, đưa mặt sát gần bên tôi. Trong một cố gắng vụng về nhất, tôi hiểu ra rằng cậu đang muốn hôn lên trán tôi. Mắt cậu vẫn mở cùng với một nụ cười ngượng ngùng trên môi sau khi phát hiện ra cậu đã hôn nhầm vào nơi chóp mũi.
Tôi yên lặng nhìn cậu. Đột nhiên tôi không còn cảm thấy muốn tranh cãi thêm bất cứ điều gì với con người này. Mọi lời nói đều vô nghĩa. Tôi chỉ biết là tôi đau lòng. Tôi nghĩ là tôi đang đau lòng đến độ chỉ sự tồn tại của cậu ngay lúc này thôi đã đủ khiến tôi cảm thấy quá hạnh phúc rồi. Là quá đủ cho tôi rồi. Những việc khác, có thế nào, có ra sao, thay đổi hay trường tồn, biến chuyển hay vĩnh cửu, tôi đều mặc. Tôi không quan tâm nữa.
“Kazu”. Tôi giữ lấy gương mặt Kame, vuốt ve những ngón tay trên má cậu. Trước khi hôn cậu ở môi, tôi kéo cậu gần hơn về phía mình. Rất gần. Đến mức ngực chúng tôi gần như chạm vào nhau và tôi có thể nghe thấy hơi thở của cậu trên mặt tôi, dần gấp hơn. Những ngón tay cậu vẫn ở sâu trong tóc tôi. Đôi môi nóng của cậu ở trên môi tôi. Đến một lúc nào đó của nụ hôn, mắt cậu dần nhắm lại…
Ở bên ngoài, hàng hiên lát gỗ màu nâu sậm tạo thành một vòng cung bao bọc lấy ngôi nhà. Một một bộ bàn ghế thưởng trà kiểu cổ đã kê sẵn ở hướng Đông Nam. Tầm nhìn của nó hướng thẳng về phía những quả đồi xanh lấm tấm những chấm đỏ của cây phong tuế. Tuyến đường sắt xuôi về Kyoto chạy nép mình bên dưới, trông cô đơn như con đường độc đạo ngày thường không mấy khách vãng lai. Có những đoạn nó biến mất hẳn trong bóng râm của những quả đồi, tạo nên những đường thẳng đứt đoạn mấp mô trong bóng nắng màu vàng sẫm.
---tbc