Được viết vào giữa Đông.
---
Mùa Hạ, tôi vẫn còn có những ước mơ, vẫn còn một chút tuổi trẻ chưa từng biết đến nghĩa từ "tàn úa". Mùa Hạ ơi, tôi vẫn yêu tuyết trắng, vẫn thương da diết Mùa Đông đọng trên từng ngọn cỏ, vẫn say mê màu nắng vàng của một Thu Hà Nội lạ thường quyến rũ, và tôi vẫn yêu Xuân, yêu đóa hoa hé nụ giữa một sớm ban mai bừng sáng. Nhưng, Mùa Hạ ơi, tôi vẫn cần có Người, ở lại để cho tuổi trẻ một chút sức sống, một chút niềm tin, và một ít, rất ít - sự vội vàng.
Tôi vẫn cần những cơn mưa rào nặng hạt rơi, để biết âm thanh tuyệt nhiên là thứ có thể chạm vào. Tôi vẫn cần sức nóng của một buổi trưa Hạ dâng lên lấp đầy tâm trí, để tin rằng mùi vị cần được nếm, được hiểu bởi một đôi mắt biếc. Tôi vẫn cần nhiều, nhiều hơn nữa sự mãnh liệt của Người, cần có tiếng ve miên man tưởng chừng trăm năm không dứt trên những màu xanh rất Hà Nội khi trong tim là cả một khoảng trống không gì chữa lành được.
Mùa Hạ, có phải muốn sống, muốn sống một tuổi trẻ vẹn đầy, thì không thể thiếu Người không?
Tôi nhớ những cuộc chia tay của tháng 8. Chúng tôi hôn nhau vào một buổi chiều nắng tắt rất muộn. Không có rượu, không cả thuốc lá, chúng tôi có bàn tay nhau, có sự tĩnh lặng đến tuyệt vọng đang đặc lại dần trong không khí. Tuổi trẻ chẳng khác nào một giấc mơ dài, vừa buồn, vừa cô đơn, vừa thừa thãi chi tiết. Nhưng cũng đồng thời, nó vừa đẹp, vừa nhiều đam mê, say đắm như một loại thuốc gây nghiện. Và tôi, thì vẫn chưa sẵn sàng tỉnh dậy...
Mùa Hạ, tôi đã gửi lại tuổi trẻ của mình cho Người ở những cuộc chia tay muộn màng như thế, những quán xá cũ nhỏ đầy yêu thương như thế, ở một Hà Nội mà trái tim tôi cho đến giờ vẫn chưa thể xa rời.
.
Mùa Hạ, xin hãy giữ dùm tôi... chút gia tài bé nhỏ ấy.
[31.12.2009]