[oneshot] Mùa đông lạc giữa tình yêu

Jan 01, 2008 21:05

A/N : Tất cả chỉ là những cảm xúc bâng quơ viết trong một buổi tối giao mùa. Trời lạnh, tự nhiên thích gam màu nóng và những gì màu hồng =)

Viết tặng ss medusa, với tất cả tình yêu thương :matngo:

Warning: So với độ dài thông thường của những oneshot Nos từng viết, fic này có vẻ như rất dài. Nếu bạn đã bắt đầu đọc, xin hãy đọc đến những dòng cuối cùng. Mong cho bạn một mùa đông yêu thương!


*

Một mùa đông của anh thường bắt đầu từ môt cuộc điện. Mấy năm gần đây hay thế. Từ đâu, anh không rõ. Có thể là từ một thành phố sương mù hay một thủ đô hoa lệ. Hoặc từ những miền quê không tên tuổi của các chàng cao bồi. Ừ, anh chẳng bao giờ chú ý xem dãy mười mấy con số vô hồn kia là từ đâu gọi đến. Nhưng anh biết, cứ đông về là cậu sẽ lại gọi điện cho anh, để bắt đầu một trò chơi mà không phải chỉ mình anh cảm thấy vô nghĩa.

Vậy nên anh không ngạc nhiên khi chiều nay se lạnh, lúc đang đi vẩn vơ ngoài phố, đút hai tay vào túi áo khoác cố tìm chút hơi ấm nơi phố đông người, tự nhiên nghe chuông điện thoại reng một giai điệu đặc biệt vốn chỉ set riêng cho ai-đó.

Vẫn là cậu, mùa đông đến.

“Anh ạ?”

“Ừ.”

“Anh biết em đang ở đâu không?”

“Một nơi nào đó?”

“Uh huh!”

“…”

“…Này anh, sao không để cuộc chơi lại bắt đầu lần nữa?”

“Nếu em muốn, em yêu.”

Cuộc chơi mà hai đứa đang nhắc đến, không phải là trò chơi đuổi-bắt tình-yêu. Nó điên khùng hơn thế. Đó là cái trò mà mấy năm trước lúc cậu đi du học, cậu nói nhất định sẽ chơi với anh cho bằng được và anh thản nhiên coi đó là lời đùa không hơn không kém. Vậy rồi hai đứa chia tay. Lần gặp cuối cùng nhìn nhau cười như hai người bạn thân tiễn một đứa ra sân bay. Đi là đi mất tiêu luôn. Cậu không viết thư, và anh thậm chí còn chẳng biết cậu đi học nước nào!

Người ta nói, xa mặt cách lòng. Đôi lúc anh nghĩ tình yêu với cậu chỉ còn là một phần của quá khứ mà anh định sẽ chôn sâu mãi mãi. Cái suy nghĩ đó, anh giữ trong lòng trọn vẹn mười một tháng mỗi năm, đến tháng thứ mười hai đành ngậm ngùi dứt khỏi. Vì Mười Hai là tháng của mùa đông, tháng của một trò chơi vô nghĩa.

Anh không biết do đâu anh lại vô tư chấp nhận bước vào cái cuộc chơi buồn cười của cậu. Hai đứa, hai cái mobile, gọi nhau từ nơi xa lắm. Để rồi kể cho nhau nghe những gì mình gặp, mình thấy, mình nghe. Để cho người kia tìm thấy mình! Nghe buồn cười vậy đó. Cậu là thế, lãng mạn và không thực tế. Cậu thích cái kết như phim ảnh, và anh nghĩ mình hợp vai nam chính hơn là khán giả chầu rìa.

Hiển nhiên là trò chơi này không có nghĩa gì. Nó chỉ làm những mùa đông vừa rồi của anh bớt phần nào lạnh giá và mấy hãng mạng di động kiếm thêm bộn tiền. Nhưng anh thấy thinh thích lạ. Dù rằng hai đứa tất nhiên chưa bao giờ tìm thấy nhau. Nội ở cùng thành phố cũng đào đâu ra mấy điều kỳ diệu như vậy, chưa kể đây lại là hai con người đang ở hai đất nước rất xa xôi.

Cậu nói, cậu tin có điều kỳ diệu. Nó ở đâu đó cuối con đường cậu đang đi và cậu một ngày nào đó sẽ tìm thấy nó.

Nhưng anh nói anh sẽ là điều kỳ diệu của cậu. Anh đang đi song song với cậu và cậu không cần phải đi hết con đường mới thấy anh.

Anh nhớ nhất hai câu này. Hai đứa từng rất hay nói với nhau những câu như thế. Anh là một người lãng mạn đủ để còn đứng trên mặt đất, trong khi cậu thích để gió thổi mình bay lên với mây. Chung quy hai đứa có điểm chung là lãng mạn. Vậy là đủ để yêu nhau tha thiết và đủ để chia tay bất ngờ, từ cả hai phía, chỉ vì muốn-gặp-lại-nhau-bằng-điều-kỳ-diệu.

Năm đầu tiên, cuộc chơi thất bại. Năm hai, vẫn không như mong muốn. Năm ba, không gặp. Năm bốn, lạc mất…

Nhưng không có nghĩa là năm nay không có chút xíu may mắn nào.

Người ta nói, đôi khi vận may là do con người tạo ra.

*

“Uhm, em đang đi trên một con phố đầy tuyết. Tuyết đang rơi… Nhiều lắm! Nhưng chả lạnh chút nào!”

Cậu vừa nói vào điện thoại, vừa ngửa mặt lên nhìn bầu trời trong veo đầy những cánh hoa trắng bay lả tả. Với cậu mùa đông nơi nào cũng như nhau. Cậu dừng chân trước một quán cà phê đông nghẹt người với người, mỉm cười:

“Cà phê, anh ạ! Nhưng đông quá. Với lại em không thích đi một mình!”

Anh thì thầm một điều gì đó làm cậu bật cười thành tiếng, người qua đường ngơ ngác nhìn thằng nhóc đứng giữa phố cười vô tư.

“Okay, kem. Em thích chứ! Uhm, mua kem vừa đi vừa ăn dưới tuyết, thích lắm anh ạ!”

“…”

“Em thích vani, nhưng ăn ngán lắm…cứ béo ngậy sao ấy…Thôi, chọn Chocolate.”

“…”

Cậu đỏ mặt liếc vội vào hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm cửa kiếng của cửa hiệu cà phê. Hình như có vài cặp mắt đang tò mò nhìn cậu. Lâu rồi cậu chưa có cảm giác bối rối như khi vừa nghe câu nói tức thì của anh.

Chưa cầm trên tay que kem mà cậu đã cảm thấy có vị ngọt dịu mát nơi đầu lưỡi.

*

“Em đang đi đâu thế? Anh đang đến ngã tư. Mùa này người ta đi chơi nhiều quá! Toàn cặp với cặp…Hình như có mỗi thằng này đi một mình!”

Anh nói nửa đùa nửa thật, nhưng cậu đáp lời bằng một câu hoàn toàn không đếm xỉa đến ẩn ý của anh. Câu nói chán ngắt, bảo cậu đang trên một con phố tuyết.

“À…ừ…chỗ anh cũng có tuyết. Có đang gần tiệm ăn nào không? Anh đang đứng trước một quán kem…”

“…”

“Anh nhớ em thích ăn kem mà! Đang đứng mua phải không?”

“…”

“Chocolate hay vani?”

Anh mỉm cười một cách thích thú. Anh biết quá câu trả lời của cậu, cậu thuộc loại người mà khi được hỏi chọn bên nào chắc chắn sẽ chọn hai bên.

“Nah. Anh sẽ mua vani. Như vậy em có thể thử cả hai vị và chúng ta sẽ không bị ngán.”

Tự nhiên anh có cảm giác cậu đang đỏ mặt. Sao nhỉ, bình thường thôi mà!

*

Cô đứng tựa vào bàn tính tiền, cau mày nói với thằng em trai đang thẩn thơ nhìn ra cửa sổ:

“Làm gì đấy? Không lo làm kem cho khách đi?”

Nó quay lại, cười khì:

“Chị à, cho em nghỉ tí đi. Mấy đứa khác làm được rồi!”

Nó hất đầu về phía mấy đứa phục vụ bàn đang tất tả ngược xuôi. Cô miễn cưỡng đồng ý, dù sao có được thằng em tốt bụng dịp lễ vẫn chăm chỉ đến giúp mình làm việc không công thế này là may mắn lắm rồi. Dạo này khách đến quán đông quá, làm không xuể!

“Nhìn gì ngoài đấy nhìn mãi thế?”

“Có thằng nhóc nhìn dễ thương lắm!”

“Hả?” - Cô nhìn theo ánh mắt như bị mất hồn của thằng em. Bên ngoài quán, trên vỉa hè đông đúc người qua lại, “thằng nhóc” mà em cô nói đang đứng tựa cột điện nghe điện thoại. Lý do cô nhận ra nó giữa hơn chục người khác và qua lớp cửa kính phủ sương dày là do nó quấn một chiếc khăn len to sù sụ trên cổ. Hơn thế nữa, cái màu xanh lá cây trông quái đản cực. Bỏ qua những chi tiết lặt vặt làm thằng nhóc nổi bật lên giữa đám đông, trông nó dễ thương đúng như lời em cô nhận xét. Nước da trắng hồng không phải là hiếm nơi vùng đất ôn đới này, nhưng nụ cười rạng rỡ tựa hồ rực sáng trong làn tuyết đúng là không phải ai cũng có.

“Ừ, cũng được.” - Dù sao cô cũng không có thói quen khen mấy đứa con trai kiểu này, cái nét đẹp dịu dàng chẳng chút nam tính ấy không đủ để làm cô chú ý quá một phút.

Nhưng khi cô liếc thấy vị khách mới bước vào quán, ánh mắt cô không tài nào dứt ra khỏi anh chàng tóc hung này. Anh mặc chiếc áo khoác jean sẫm màu, đôi mắt đẹp và gương mặt không quá điển trai nhưng thừa sức để cuốn hút người đối diện. Hình như thằng em cô nhận ra điều này, nó nheo mắt trêu :

“Sao hả, mẫu người của chị phải không?”

“Không…” - Cô lúng túng đáp, vờ cúi xuống xem xét mấy tờ hóa đơn.

Anh chàng tóc hung tiến tới quầy, nở một nụ cười tựa hồ còn mang hơi lạnh của vài bông tuyết :

“Chào cô.”

“Eh…vâng, kính chào quý khách.”

“Có thể cho tôi một phần kem Chocolate mang về được không?”

“Vâng, có ngay.”

Cô bối rối quay mặt đi và bắt gặp cái cười nhạo của thằng em. Trong lúc cô làm kem, nó thản nhiên đứng bắt chuyện với khách. Và cô thấy mình tự nhiên lại chú ý đến mẩu hội thoại đó.

“Anh mua kem vừa đi vừa ăn à?”

“Uh…”

“Ngộ vậy! Trời lạnh sao lại mua kem ăn?”

Câu nói này nếu xét trong trường hợp của người chủ đối với khách thì quả là không bình thường. Nhưng lần này câu trả lời của khách nghe còn khùng hơn gấp bội:

“Tôi thấy nếu đi giữa trời lạnh mà có cái gì lạnh lạnh trong người thì sẽ ấm hơn chứ!”

“Khùng vậy!”

Thằng em cô buột miệng và thiệt tình cô chỉ muốn đạp nó xuống hố. Ai đời lại đi nói với khách bằng cái giọng đó! Cô vừa gói xong phần kem Chocolate, vừa len lén nhìn anh chàng khách hàng, cố chờ cơn thịnh nộ của anh ta. Nhưng ngạc nhiên thay, anh chỉ bật cười :

“Ừ. Nhưng có người còn khùng hơn tôi đó!”

Rồi vừa thanh toán tiền trước hai cặp mắt ngạc nhiên nhìn mình, anh vừa tiếp tục cười một cách đầy khó hiểu.

“Đúng là không thể đánh giá con người qua bề ngoài!” - Thằng em cô nhún vai kết luận, khi anh chàng tóc hung vừa đi khuất. - “Nhìn đẹp trai vậy mà đầu óc không bình thường!”

Cô khẽ mỉm cười. Tự nhiên cô có linh cảm về một điều gì đó rất đặc biệt sẽ xảy ra vào buổi tối lạnh giá này.

*

Chàng trai mảnh khảnh đứng tựa cột điện khi nãy đã biến mất. Nó liếc nhìn ra cửa sổ và cố nén một tiếng kêu thất vọng. Nó cố ném ánh mắt ra xa nữa nhưng dòng người qua lại tấp nập làm nó thậm chí không thấy cái cột điện ở đâu!

Bà chị nó ném sang một cái nhìn chán nản :

“Làm việc đi!”

“Lát nữa.” - Nó tặc lưỡi, vẫn ráng dõi mắt ra ngoài.

“Khỏi kiếm nữa. Nó đang đi vào kia kìa!”

“Hả?” - Nó giật bắn người, nhìn về phía cửa quán.

Đúng là cậu ấy đang tiến lại quầy. Bà chị huých vai nó :

“Làm việc đàng hoàng nghen cưng!”

Bà ấy lại trêu nó, trả thù vụ khi nãy đây mà! Nó thấy buồn cười nhưng vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị trước “khách hàng”.

“Kính chào quý khách!” - Một phong cách phục vụ rất pro.

“Uhm…Cho em phần kem vani mang về…”

Giọng nói nghe cứ ngọt như đường! Nó chớp mắt làm duyên:

“Mua về ăn hả em?”

“Chứ chẳng lẽ đem về làm kiểng?”

Lối ăn nói bốp chát này làm nó hết hồn. Trời, đường cũng đắng dữ!

“Ý anh là em ăn liền bây giờ hả?”

“Ừa. Vừa đi vừa ăn mới ngon chứ!” - Cậu đáp, tay mân mê chiếc khăn len.

“Trời lạnh thấy mồ!”

“Tại anh không biết, trời lạnh ăn kem lạnh vô mới thấy ấm!”

Nó đơ luôn. Bây giờ thì nó mới thấm thía cái câu bông đùa khi nãy nó đem trêu bà chị. Rằng thì là “chớ trông mặt mà bắt hình dong”. Ra cái tên tóc hung kia chả đùa. Trên đời này cũng đâu thiếu người khùng như hắn!

Nó nghe tiếng hí hí của bà chị từ quầy bên cạnh mà tức anh ách. Lúc cái tên khùng số 2 kia bước ra khỏi quán, nó nghe bà chị nhận xét tỉnh bơ:

“Nhìn thằng bé dễ thương vậy mà đầu óc cứ….!”

Bà ấy bỏ dở câu nói, nhưng nó chỉ cần nhìn gương mặt đắc ý kia thôi là đủ hiểu rồi. Nó hừ giọng:

“Hai đứa đó dám quen nhau lắm. Khùng thiệt chứ!”

“Ừ, nhưng còn có đứa khùng hơn. Cứ dán mắt vô mấy đứa-khùng suốt!”

“Chị…!”

*

“Em yêu, đang đi đâu vậy?”

“…”

“Anh hả? Đang trong gift shop. Tính mua một cái gì đó…”

Anh đang ngắm nghía một cặp nhẫn đôi nhìn vô cùng hoành tráng. Nhẫn bạc, họa tiết vàng lấp lánh. Mấy món đồ đôi luôn nằm trong diện most-wanted của cậu.

“Có một thứ chắc là em thích.” - Anh nói lấp lửng, cố tạo sự tò mò nơi cậu.

“…”

“Uh huh. Để anh thử xem.”

Anh nói với cô bán hàng cho xem thử cặp nhẫn. Một cách có lệ thôi. Vì trước sau gì anh chẳng mua. Không cần đắt hay rẻ, chỉ cần thích, dù là bồng bột nhất thời, thì anh cũng vẫn muốn chiếm hữu nó.

Rồi anh mua đôi nhẫn cặp đó. Nhét vội vào túi, anh rảo nhanh trên con phố nhạt bóng hoàng hôn. Màu ráng nắng ửng hồng trên nền trắng nõn của tuyết gợi cho anh một cảm xúc kỳ lạ không tên.

*

Gift shop? Cậu khẽ bật cười. Cậu đang rảo quanh một gift shop và cố đảo mắt xem xung quanh có ai đó giống anh hay không, một cách vô vọng.

“Chị ơi, ở đây có nhẫn đôi không?” - Cậu hỏi cô nhân viên đang đứng gần đó.

“Có. Ở tủ kính đằng kia…”

Cậu ngần ngừ một lát trước những chiếc nhẫn bạc trông giống nhau y hệt, không có gì mới mẻ hay đặc sắc.

“Không còn kiểu khác hả chị?”

“Ah...” - Cô nhân viên ngước mắt nhìn lên cái kệ bên cạnh - “Hàng mới về có một loại rất hay…Cũng nhẫn đôi…”

“Đâu cơ?”

“Eh…Để chị tìm xem còn hàng không. Tại loại này hơi đắt, nên tụi chị nhập về rất ít, sáng nay chỉ còn một cặp thôi…”

Cậu hồi hộp chờ đợi. Lối quảng cáo của bà chị kia càng làm cậu tò mò. Trước giờ cậu vốn đã rất thích những món trang sức đôi, đặc biệt là nhẫn. Cái tính từ “hay” lại còn thêm “rất” của bà chị kia dùng quả là rất đắt, nó làm cậu cảm thấy muốn có cặp nhẫn đó ngay tức thì, dù nó có trông như thế nào đi nữa (!)

Vì quá hi vọng như thế, nên cậu lập tức thất vọng ngay khi cô nhân viên quay lại, mỉm cười một cách thông cảm:

“Hết hàng rồi em ơi!”

Cậu thở dài, định quay lưng bước đi, thì nghe tiếng cô gái gọi vói theo:

“Còn nhiều kiểu khác cũng được lắm nè em!”

“Không ạ. Em thích cặp nhẫn kia hơn!”

Cậu đáp khẽ, cũng không quay đầu lại. Vẫn giữ trong lòng một cảm giác thất vọng, mà hình như không phải chỉ vì đôi nhẫn kia, cậu bước ra giữa con phố đầy tuyết. Ngước mắt lên nhìn màu hồng ửng của ráng hoàng hôn, cậu cảm thấy chút thanh thản và đâu đó một niềm tin cho một điều kỳ diệu nào sắp xảy ra…

*

“Anh mua quà cho em rồi này!”

Anh phấn khởi nói qua điện thoại và mỉm cười đầy hài lòng khi đút tay vào túi bắt gặp chiếc hộp nhẫn. Anh thật sự ấn tượng cái màu vàng lấp lánh của những đường họa tiết được chạm khắc cầu kỳ rất nổi bật trên màu nền xám bạc.

“Uh huh. Để anh xem…”

Đường phố chiều tan sở tràn ngập người qua lại. Một tên nào đó với những thứ hành lý cồng kềnh lướt vội qua anh và cả hai va phải nhau khi anh vừa mở hộp nhẫn ra. Một chiếc rơi xuống đất tạo nên những âm thanh leng keng nhưng lọt thỏm giữa không gian ồn ào xung quanh.

“Damn it!” - Anh càu nhàu bằng câu nói cửa miệng và nghe rõ tiếng hừ mũi không hài lòng của cậu từ đầu dây bên kia.

“Gì đấy?”

“Không. Anh làm rớt một chiếc nhẫn rồi!”

“Tìm thấy không?”

“Đông người quá! Toàn thấy giày thôi!”

“Vậy thì bỏ đi!” - Trái với sự lo lắng của anh, cậu thản nhiên buông một câu tỉnh bơ.

“Vớ vẩn! Chẳng lẽ quăng luôn chiếc kia? Nhẫn đôi thiếu một chiếc thì còn ra cái quái gì…”

Cậu ngắt lời anh :

“Thì quăng luôn chứ sao.”

“Nhảm nhí!”

Anh cáu kỉnh đáp và không kịp nghe câu trả lời của cậu vì một cái nhấn nút kết thúc cuộc gọi có lẽ đến từ phía cả hai.

Đồ ngốc! Chẳng lẽ cậu không hiểu anh muốn gặp cậu đến thế nào, và cặp nhẫn kia là một phần rất nhỏ của tình cảm anh muốn gửi đến cậu sao?

*

“Đồ ngốc!”

Cậu vừa đi vừa lầm bầm một cách tức tối. Thái độ của anh nghĩa là thế nào với những từ ngữ cộc lốc đó? Có lẽ…, cậu nghĩ, anh đã không còn là cái con người cậu yêu của 5 năm về trước. Ừ, 5 năm là một khoảng thời gian không phải là ít, và với cái tính cách “dở dở ương ương” của cậu, theo lời anh nhận xét, có lẽ anh đã chịu quá đủ rồi. Đôi lúc, cậu có cảm giác mình đã suy nghĩ quá nhiều, và cảm thấy mọi chuyện vẫn còn ổn khi mùa đông hàng năm anh vẫn bắt máy lúc cậu gọi và trò chuyện với cậu như những-người-đang-yêu-nhau. Nhưng cũng không ít khi, cảm giác bất an vẫn tràn ngập trong lòng, cậu chỉ muốn được yên tĩnh một mình, để có thể nghĩ về những k‎‎‎ý ức xa xưa và tìm cho mình chút ảo mộng để mà tin tưởng…

Cậu ngước nhìn bầu trời trong vắt ngập tuyết rơi với một tâm trạng trống rỗng.

Có phải anh cũng đang đứng dưới bầu trời này và ngắm những cánh hoa trắng kia? Có phải điều kỳ diệu vẫn đang thực sự tồn tại ở đâu đó bên cậu? Có phải tình yêu của anh dành cho cậu đủ lớn để cậu có thể trở về?

Có phải lý do để cậu đang có mặt nơi đây không hoàn toàn là vô nghĩa?

*

Cậu ngồi bệt xuống trên vỉa hè của một góc phố, lưng dựa vào vách tường của một căn nhà đã khóa cửa. Một nơi hình như là xa lạ. Với những người xa lạ. Mút từng muỗng kem nhỏ một cách chậm rãi cho cái lạnh ngọt lịm tan ra trong cổ họng, cậu cảm thấy mình được sưởi ấm phần nào. Cảm giác bất an vẫn không tan biến nhưng cậu đã cảm thấy bình tĩnh hơn…

Bình tĩnh đủ để đừng bất chợt òa ra khóc trước sự lạc lõng ở một nơi không-hề-lạ...

“Nah.”

Tiếng gọi làm cậu giật mình ngước lên. Một chàng trai với mái tóc đen nhánh và gọng kính màu bạc, tưởng chừng rất quen. Anh ta mỉm cười:

“Vẫn còn đang ăn à?”

Cậu không nhớ đã từng gặp anh ta ở đâu đó hay chưa, nhưng gương mặt đó nhất định đã từng thoáng qua trong đời cậu, và nụ cười kia tựa hồ mang chút ấm áp mà cậu đã từng rất ấn tượng.

“Uh.”

Anh ta ngồi xuống bên cạnh cậu, nói :

“Giáng Sinh mà đi một mình vậy?”

“Giáng Sinh?” - Cậu ngạc nhiên hỏi lại.

“Hôm nay là đêm 24 còn gì!”

“Vậy sao…”

Cậu cố nén một tiếng thở dài. Vậy ra đây là cái Noel thứ 5 cậu không ở bên cạnh anh. Những tưởng 4 năm trước là đã đủ để cậu quen với cái lạnh phương xa, nhưng sao lúc này đây, ở chính nơi này, cậu lại thấy mình thật nhỏ bé, và cần lắm một ai đó kề bên…

“Cãi nhau với người yêu à?” - Chàng trai hỏi, giọng tỏ ra quan tâm.

“Không.”

“Tôi cũng một mình. Cậu đi ăn tối với tôi nhé?”

Cậu hừ mũi:

“Anh đang tán tôi đấy à?”

Anh ta bật cười:

“Cứ cho là thế. Thì sao?”

Cậu nhún vai, đứng dậy. Anh ta cũng vội vã đứng lên theo, nói với vẻ chờ đợi:

“Đi nhé?”

Cậu cho tay vào túi quần, chạm nhẹ vào chiếc di động một lúc, như thể chờ một tiếng chuông trả lời. Để rồi, sau sự im lặng, cậu nói:

“Cũng được.”

Chàng trai mỉm cười lần nữa. Một nụ cười rất hiền và tạo cảm giác tin tưởng. Cậu để yên cho anh ta nắm nhẹ lấy bàn tay lạnh lẽo của mình, tự nhiên cảm thấy chút tiếc nuối.

Nếu, chỉ nếu thôi, nếu như anh ta chính là anh, đang đi bên cậu…?

*

Cả hai đi bộ một quãng khá dài. Không ai nói gì. Khi đi ngang qua nhà thờ, cậu khẽ ngước lên chiếc tháp chuông đồng hồ. Gần 8 giờ. Còn 4 tiếng nữa để Santa Claus có thể mang đến cho cậu một điều kỳ diệu.

“Em không có hẹn với ai sao?” - Chàng trai hỏi, trong lúc bất ngờ dừng lại và quỳ xuống trước cánh cổng nhà thờ để vuốt ve một chú mèo lông trắng.

Cậu hơi ngạc nhiên trước hành động của anh ta, nhưng cũng ngồi xuống bên cạnh, đặt tay vuốt nhẹ lên bộ lông mềm mượt của con mèo hoang.

“Có.”

“Anh cũng vậy.”

“Vậy…sao còn đi với em?”

Anh ta đáp, mắt nhìn thẳng vào mắt cậu:

“Nhưng em vẫn đi với anh?”

“Uh…”

“Em biết không, trông em rất giống con mèo này!” - Anh ta nói, với vẻ trầm ngâm.

“Dễ thương giống nó?”

“Không phải. Nhìn này, mèo hoang luôn luôn có vẻ dữ dằn hơn mèo nhà, nhưng thật ra chúng chính là những sinh vật cần được yêu thương hơn ai hết. Móng vuốt của chúng dùng để tự vệ, nhưng chúng cũng rất cần được bảo vệ…”

Anh bế con mèo lên, dí mũi nó vào mặt mình, cười:

“Phải không nào?”

Cậu nói:

“Anh đang nói như thể biết nhiều lắm về em vậy! Thậm chí em còn không nhớ ra anh là ai!”

“Trời đất!” - Anh đặt con mèo xuống, la lên - “Mới gặp mà quên rồi sao?”

“Ở đâu?” - Cậu cũng ngạc nhiên không kém.

“Ở tiệm kem đó! Em mua hàng gì mà không nhớ mặt người bán à?”

Cậu suy nghĩ một lúc như để mường tượng ra hình ảnh chàng trai bán kem, rồi nói:

“Nhưng người bán mà nhớ được mặt một khách hàng trong cả trăm người mua thì cũng giỏi lắm à!”

Anh ta nhún vai, thản nhiên:

“Tại anh chú ‎ý ‎đến em!” ‎

Cậu bỏ ngoài tai câu nói nửa đùa nửa thật của anh ta, đứng dậy và nói:

“Anh rủ em đi ăn tối mà! Đi thôi chứ?”

Trên quãng đường còn lại, cậu nhớ quay quắt cái siết tay của anh, nhớ quay quắt mái tóc hung đỏ rất đặc biệt, nhớ ánh mắt sâu thẳm biết-nói, nhớ lắm tất cả về anh.

Nếu như cậu đang ở bên anh…

*

Anh ta dẫn cậu vào một nhà hàng cách nhà thờ không xa, trông có vẻ khá ấm cúng. Cậu chọn một chiếc bàn trong góc, khuất bởi một quầy bar. Anh ta mỉm cười:

“Này, tin không, chú mèo khi nãy đã tặng anh một món quà đấy!”

“Điên à?”

“Nè!”

Anh ta hớn hở chìa ra một chiếc nhẫn bạc. Cậu lập tức cầm lấy nó và ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu rằng đây chính là món đồ anh đã đánh rơi. Một suy nghĩ ngớ ngẩn mà chỉ một kẻ lãng mạn như cậu mới có thể nghĩ ra.

Khi quay về thực tế, cậu nhận ra chiếc nhẫn, mặc dù rất đẹp với những họa tiết chạm khắc tỉ mỉ, nhưng không phải là cái lấp-lánh-ánh-bạc-và-vàng như lời của anh. Những đường họa tiết kia có màu xanh trong veo, như thể đang phản chiếu màu trời.

“Anh nhặt ở đâu thế?”

“Chỗ nhà thờ khi nãy. Thấy con mèo đang chơi với nó.”

“Hay ho nhỉ!” - Cậu buột miệng - “Cho em nhé?”

“Uh.”

Dù sao cậu vẫn thích mấy món trang sức linh tinh. Và nếu đó là một cái nhẫn rất đẹp như thế này, sao lại không nhận nhỉ?

*

“Anh lại quầy bar chút. Em cần gì không?” - Nó đứng lên khi vừa ăn xong phần của mình.

Cậu nhìn nó bằng con mắt nghi ngờ:

“Định trốn à?”

“Không.” - Nó bật cười - “Anh trả trước rồi mà.”

“Uh. Vậy đi đi. Đi luôn cũng được!” - Cậu cũng cười theo.

Nó rẽ sang quầy bar, một nơi rất khuất với tầm mắt của cậu. Khỉ thật, tại sao nó cứ bị ám ảnh bởi gương mặt ấy, bởi một nụ cười rất tươi nhưng không giấu nổi nét buồn trong ánh mắt… Tại sao cậu lại xuất hiện để tim nó loạn nhịp không ngừng?

Đang chìm trong dòng suy nghĩ, nó giật cả mình khi bắt gặp một khách-lạ-rất-quen đang ngồi ở quầy bar. Với mái tóc hung đỏ và chiếc áo khoác jean sẫm màu, anh ta rất nổi bật, không thể nhầm lẫn vào đâu được. Không nhận ra mình đã tiến đến sát bên mục tiêu, nó cứ dán mắt vào anh đến nỗi chính anh còn phải quay lại, mỉm cười:

“Chào cậu!”

Nó không chắc là anh ta nhớ mình là ai, những kẻ không-bình-thường thường rất giống nhau. Nó gật đầu chào anh.

“Đi một mình à?” - Anh hỏi, trong lúc nhấp từng ngụm chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong chiếc cốc thủy tinh.

“Không.”

“Hay nhỉ! Giáng Sinh mà chỉ có mỗi thằng này một mình!”

Anh nói với vẻ hài hước. Nó ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, bắt chuyện với vẻ tò mò:

“Anh không có người yêu à?”

“Có…” - Anh chậm rãi đáp và lấy ra từ trong túi áo ra một chiếc hộp bọc nhung đỏ.

“Ah, quà tặng cho cô ấy à?” - Nó cười hỏi, trong đầu lập tức định dạng ngay đây là một chiếc nhẫn - “Nhẫn cầu hôn?”

“Không.” - Anh lắc đầu, cười nhạt - “Nhẫn thường thôi.”

“…Tôi xem được không?”

“Uh.”

Nó tò mò mở chiếc hộp ra, quên bẵng đi đây là sự tọc mạch vào chuyện riêng tư người khác. Anh có vẻ không để ‎ý lắm đến những chi tiết lặt vặt này, cứ tiếp tục nhấp từng ngụm rượu với vẻ sầu thảm của một thằng thất tình.

Khi nó thấy những gì bên trong chiếc hộp, nó không kềm được một tiếng kêu sửng sốt. Đó là một chiếc nhẫn bạc với những họa tiết màu xanh biển, hệt như chiếc nhẫn nó vừa nhặt được. Anh nhìn nó một cách khó hiểu:

“Gì thế?”

“…đây…là nhẫn đôi sao?”

“Uh huh. Nhưng tôi làm mất một chiếc rồi.” - Anh nói, và cười một cách cay đắng - “Đây là món quà Giáng Sinh của tôi cho cậu ấy, vậy mà…”

“Oh.” - Nó hơi ngạc nhiên trước câu chuyện của anh - “Và hai người cãi nhau?”

“Không hẳn thế. Nhưng tôi cảm thấy rất bất lực, có lẽ giờ này cậu ấy đang ở nơi nào đó, lạnh lẽo và rất cô đơn, nhưng tôi không thể nào đến bên cạnh. Cả dùng lời lẽ để an ủi cũng không. Cậu ấy chẳng bao giờ cho tôi cơ hội để quan tâm cậu ấy, luôn luôn cố tỏ ra rất mạnh mẽ…Nhưng tôi biết, cậu ấy chưa bao giờ mạnh mẽ…”

Anh nói như đang tự thổ lộ tâm sự của chính mình. Và mặc dù đây là câu chuyện của một người nó chỉ vừa gặp hai lần, nó vẫn cảm thấy rất buồn cho anh. Nó vỗ vai anh:

“Rồi sẽ ổn mà. Sao anh không đi tìm cậu ấy và giải thích…?”

“Tìm ở đâu bây giờ? Tôi thậm chí còn không biết cậu ấy đang ở nơi nào trên cái thế giới rộng lớn này!”

Nó nghĩ rằng anh đã say, những điều anh nói hoàn toàn khó hiểu và dường như thiếu logic. Nó cố gắng nói sang chuyện khác:

“Nhẫn đẹp đấy. Tôi thích những họa tiết màu xanh này.”

“Gì?” - Anh nhíu mày nhìn nó - “Màu xanh?”

Nó cầm chiếc nhẫn lên và dụi dụi mắt mấy cái. Không thể nào! Chiếc nhẫn nó đang cầm đây có những họa tiết màu đỏ, màu hệt như cái chất lỏng trong ly của anh.

“Không…Khi nãy…nó màu xanh mà!?” - Nó bối rối nói.

“Không thể được. Lúc tôi mua nó là màu vàng ánh kim!” - Anh cũng sửng sốt không kém.

“Chờ đã.” - Nó đứng dậy - “Tôi nhặt được một chiếc giống thế này.”

Và nó vội vã trở về bàn của mình trước con mắt mở to vì quá sức ngạc nhiên của anh.

*

Khi nó quay về bàn thì cậu đã không còn ở đó. Không có mẩu tin nhắn nào. Chỉ có người phục vụ đứng đó cho nó biết cậu đã rời nhà hàng ngay khi nó đến quầy bar được vài phút. Nó còn chưa biết mình phải làm gì tiếp theo, thì anh đã đến bên cạnh.

“Có thật là cậu nhặt được chiếc nhẫn của tôi không?” - Anh hỏi, với vẻ hấp tấp.

“Uh…Nhưng…” - Nó ngập ngừng đáp, tự nhiên cảm thấy tội lỗi - “..vì tôi không biết của ai…nên đã tặng cho bạn tôi rồi…”

Anh thở dài, niềm hi vọng vừa sáng lên trong mắt đã phụt tắt. Nó vội vã nói thêm:

“Tôi xin lỗi. Khi nãy rõ ràng cậu ấy còn ngồi đây, nhưng khi tôi trở lại thì…”

“Cậu có thể gọi điện cho cậu ấy không…?”

“Eh…chúng tôi mới quen nhau…Tôi…eh…còn không biết tên của cậu ấy…”

Anh mỉm cười tỏ ‎vẻ cam chịu :

“Uh. Xin lỗi vì đã bắt cậu nghe câu chuyện không đâu vào đâu của tôi.”

“Đừng nói vậy. Có lẽ…có lẽ tất cả là một sự ngẫu nhiên thôi. Đâu dễ gì chúng ta gặp nhau tình cờ thế này?” - Nó nói.

“Chắc là Chúa có những sắp đặt riêng của Ngài.” - Anh chào nó và bỏ đi.

Nó nhìn theo anh… Thật chứ? Nó linh cảm sẽ có một điều kì diệu xảy ra trong đêm Thánh này. Có thể là cho nó, cho hai con người Chúa vừa sắp đặt cho nó gặp gỡ, cho bất cứ ai…

*

10 giờ hơn. Cậu đang đứng trong sân nhà thờ với một sự chờ đợi. Anh sẽ đến đây không? Chỉ cần một nút nhấn, cậu sẽ lại được nghe giọng anh, nhưng cậu không làm thế. Tại sao bao giờ cũng là cậu gọi cho anh, chứ không là ngược lại?

Cậu nhìn những đôi tình nhân hạnh phúc đang dìu nhau ngoài phố, lòng se lại. Tay mân mê chiếc nhẫn bạc đeo trên tay, cậu bật cười khẽ. Chàng trai lúc nãy là một người tốt, nhưng cậu không muốn ở bên anh ta quá lâu. Giáng Sinh là một đêm đặc biệt và cậu muốn dành nó cho anh. Có lẽ lần sau ghé mua kem, cậu cần gửi gấp một lời xin lỗi…

Cậu liếc nhìn chiếc nhẫn. Bây giờ nó lại hóa màu tím biếc. Từ lúc còn trong nhà hàng, cậu đã biết đây là một chiếc nhẫn có thể tự đổi màu. Chẳng biết nó căn cứ vào thời gian hay nhiệt độ hay chất xúc tác đặc biệt nào, nhưng cậu đã đếm ít nhất nó có 4 màu. Hay ho nhỉ!

Một ‎ ý nghĩ lướt qua trong đầu cậu…

Nếu như, ban đầu chiếc nhẫn có màu vàng ánh kim?

*

Gần 11 giờ. Anh đang đứng trước cổng nhà thờ. Bây giờ cậu đang làm gì nhỉ? Cậu có giận anh không? Tại sao cậu vẫn chưa gọi cho anh? Có thể cậu đang ở một nơi nào đó, cũng chờ đợi, cũng lạnh, cũng cô đơn? Anh biết cậu là người rất dễ cảm thấy sợ hãi và cần người khác bên cạnh. Liệu có ai đang ở với cậu không, một tên nào khác không phải là anh?

Anh cầm chiếc di động trên tay, ngần ngừ không biết có nên gọi cho cậu không. Tất cả những lần anh thử trước đây, đều nhận được câu trả lời của tổng đài “The number you dialed is currently not in used…Please try again later.”

Later and later…

Nhưng một tin nhắn liệu có hữu ích trong tình cảnh này? Anh nhắn vội vài con chữ và gửi đi.

Trả lời hoặc không, cậu sẽ làm gì đây?

*

11.02 P.M

Where are you?

Cậu đọc thật kỹ cái SMS ngắn ngủn của anh, và cố đừng tự hỏi, vì sao lại là một tin nhắn chứ không phải là một cuộc gọi. Dù vậy, cậu vẫn reply.

Somewhere.

11.06 P.M

Is there anyone?

Anh cảm thấy một chút lo lắng về tin nhắn trả lời của cậu. Nơi nào là nơi nào? Anh đứng tựa vào bức tường bao quanh nhà thờ, lặng lẽ nghĩ về những k‎ỷ niệm cả hai đã từng có bên nhau. Anh nhớ da diết gương mặt thánh thiện với nước da trắng hồng như những bông tuyết của cậu, nhớ ánh mắt sắc sảo nhưng đầy tâm tư, nhớ cái cách cậu nép sát vào anh mỗi khi trời trở gió…Nhớ lắm, nhớ một tình yêu…

11.09 P.M

>Me. And many people I don’t know.

>Come back soon!

Cậu mỉm cười khi đọc tin nhắn mới nhất của anh. Back? Back to where? Về nhà sao? Cậu vẫn đang đeo sợi dây chuyền có gắn chiếc chìa khóa nhỏ xíu - chiếc chìa khóa mở cánh cửa vào ngôi nhà ngày trước của cậu và anh. Anh không đang sống ở đó, sau khi cậu đi, anh chuyển ra sống ở một căn hộ khác. Nhưng ngôi nhà này vẫn được giữ lại. Như anh nói, để nếu trở về, cậu sẽ đến…

Cậu đã về, và những gì cậu cần quyết định bây giờ là có đến đó hay không. Nếu cả hai gặp nhau ở đó, đây sẽ chỉ là một cuộc hẹn được báo trước, chứ không phải là một điều kỳ diệu nữa.

Cậu đứng tựa vào bức tường bao quanh nhà thờ, tay mân mê chiếc khăn quàng cổ…

11.17 P.M

Không thấy tin hồi âm của cậu. Anh ngần ngừ thêm một lúc rồi quyết định nhắn thêm một tin nữa.

Can I call you?

11.19 P.M

Một chút nữa thôi, cậu đang chờ đợi, chỉ một chút và anh sẽ gọi.

Một chút nữa thôi, anh đang chờ đợi, chỉ một chút và cậu sẽ reply.

Một chút nữa thôi…

11.28 P.M

Cậu thất vọng bước ra khỏi nhà thờ. Nửa tiếng nữa sẽ là một giây phút thiêng liêng. Chẳng lẽ thật sự không có một điều kỳ diệu nào sao? Chẳng lẽ cậu không thể gặp anh nhờ sự sắp đặt của Chúa sao?

Bờ vai cậu run lên, và cậu cảm thấy rất lạc lõng. Cậu đã trở về, nhưng thành phố này sao mà xa lạ quá. Với những con đường rất khác, những con người rất khác… Không có anh.

Nếu…có thể gặp lại anh trong thành phố mùa đông này, cậu sẽ không cần bất cứ điều gì khác nữa.

Anh bước vào nhà thờ với tâm trạng trống rỗng, như thể vừa bị mất đi thứ gì quý giá lắm. Nửa tiếng nữa sẽ là một phút giây thiêng liêng. Gọi hay không gọi? Anh rất mệt mỏi với cảm giác bị cậu từ chối bằng cái câu “The number you dialed…”…

Nếu…có thể nghe được giọng cậu một lần, dù chỉ qua điện thoại, thì Chúa ơi, con không cần bất cứ điều gì khác nữa…

Anh quỳ xuống và bắt đầu cầu nguyện.

11.34 P.M

Cậu đã quyết định. Nếu lần này cậu không có đủ dũng cảm để tìm đến anh, thì có lẽ không bao giờ cậu có thể được gặp anh nữa. Trò chơi này sẽ chẳng có ‎ý nghĩa gì nếu một trong hai tìm cách trốn chạy và tự chối bỏ cảm xúc của bản thân.

Cậu nhớ anh điên cuồng. Cậu muốn gặp anh với bất cứ giá nào. Cậu cần anh bên cạnh.

Vậy thì mắc mớ gì cậu không chạy đến bên anh?

Anh đã quyết định. Nếu lần này anh không gọi cho cậu, thì có lẽ không bao giờ cậu gọi cho anh nữa. Trò chơi này có là gì, nếu anh là một thằng hèn không dám đối mặt với sự thật và có dũng khí để tìm đến với tình yêu của mình.

Anh biết cậu cần anh và anh biết mình cần được bên cậu. Anh muốn đến và bảo vệ cậu trước những thử thách mà cậu đang một mình chịu đựng. Anh hiểu mình đang sống vì cậu và bao nhiêu lời nói cũng chẳng có nghĩa gì nếu như anh không dám chạy đến bên cậu.

Chỉ một cuộc gọi thôi.

11.36 P.M

Anh nhấn nút Call với một sự chờ đợi, thấp thỏm, nhưng đầy tin tưởng.

Cậu nhấn nút Call với một sự mong đợi, lo lắng, nhưng đầy bình tĩnh.

The number you has called is not available at the moment. Please try again later.

Chúa Trời có những cách sắp đặt của riêng Ngài.

11.39 P.M

Một lần là quá đủ. Cậu bật khóc trên con phố đầy ắp người, những giọt nước mắt nóng hổi trào ra ngoài khóe mắt, và bỗng chốc nguội đi bởi làn hơi lạnh.

Cơ hội đã đến với cậu quá nhiều lần, nhưng khi cậu đưa tay ra nắm bắt, thì tất cả lại tan biến vào hư vô…

Một lần là quá đủ. Anh vụt chạy ra khỏi nhà thờ, lao trên những con phố với một tốc độ tên lửa cùng sự hoang mang tột độ.

Tại sao anh lại có cái cảm giác này? Một cảm giác đau nhói từ trong tim, có phải em đang khóc ở một nơi nào đó? Có phải em đang cần tôi bên cạnh? Có phải thế không?

Ở đâu đó, Chúa ơi, xin hãy cho chúng con gặp nhau…

11.47 P.M

Anh chạy như bay trên các con đường của thành phố, đảo mắt trong dòng người qua lại tấp nập. Dù chỉ là một phần triệu cơ hội, có thể cậu đang ở nơi này. Có thể cậu đang ở rất gần anh.

Anh sẽ tìm kiếm. Điều kỳ diệu không ở cuối con đường. Điều kỳ diệu đang ở trong tay anh và đang chờ anh mang đến cho cậu.

Cậu lau nước mắt. Cậu thấy mình đang đứng ở một con phố mà không thể nhớ nổi nó là đâu trong những mảnh ký‎ ức chắp vá của mình. Dù chỉ là một phần triệu cơ hội, có thể anh đang tìm cậu. Có thể anh đang ở rất gần cậu.

Cậu sẽ chờ đợi. Cho dù điều kỳ diệu đang ở cuối con đường và đang chờ cậu đến tìm thấy, thì cậu vẫn tin anh sẽ mang nó đến cho mình.

11.52 P.M

Không ổn. Còn 8 phút nữa và anh không thể thấy được cậu ở đâu trong dòng người kia. Có thể thật sự cậu đã không ở đây…

Không ổn. Còn 8 phút nữa và cậu không hề thấy bóng anh trên con đường trước mặt. Có thể thật sự anh đã không tìm kiếm…

11.54 P.M

Cậu bắt đầu bước đi. Nếu thật sự có điều kỳ diệu thì chẳng phải cả hai sẽ gặp nhau nếu cả hai cùng tiến tới? Nếu cậu không bước đi, làm sao có thể tạo nên một điều kỳ diệu?

Cậu rẽ sang một con phố.

11.55 P.M

Anh bắt đầu đi từng bước chậm rãi. Điều kỳ diệu, nếu có, thì vẫn sẽ nằm yên ở đó. Vội vàng có khi lại hỏng việc. Biết đâu trên những con đường anh chạy vụt qua, cậu đang đứng chờ?

Anh rẽ sang một con phố.

*

Tuyết lặng lẽ rơi đều trên con phố. Cậu ngẩn ngơ đưa tay ra đón vài hạt tuyết. Sao cậu thấy những cánh hoa này tự nhiên sáng lạ… Như thể muốn dùng ánh sáng của mình sưởi ấm cho những lữ khách lẻ loi…

Tuyết lặng lẽ rơi đều trên con phố. Anh không muốn chú ‎ ý đến những bông tuyết vương trên mái tóc mình, nhưng anh không kềm được ‎ ý nghĩ về hình ảnh cậu đang đi giữa một trời tuyết. Lãng mạn, phải không?

11.57 P.M

Anh đứng tựa vào cánh cửa đã khóa của một ngôi nhà nào đó. Còn 3 phút nữa. Anh lẩm nhẩm một câu hát vu vơ khi nhìn trên màn hình di động, những con số đang bắt đầu đếm ngược. Một cách vô thức, với không một chút hi vọng mong manh, anh nhấn Redial. Anh cầm chiếc điện thoại trên tay, mắt nhìn đăm đăm vào dòng chữ đang từ từ hiện lên…

Calling… 00:01

11.58 P.M

Cậu đứng tựa vào cánh cửa đã khóa của một ngôi nhà nào đó. Còn 2 phút nữa. Một lời nhạc quen thuộc vang lên và cậu nghe tim mình bất chợt sai nhịp khi thấy màn hình điện thoại đang sáng lên. Mắt cậu nhìn đăm đăm vào dòng chữ trên màn hình…

Calling… 00:02

Không ai nói gì và cũng không ai nghe điện thoại. Họ như hai kẻ khờ khạo đang cố trông chờ một điều gì đó kỳ diệu sẽ xảy ra. Họ như hai kẻ ngoan cố khi Chúa Trời mang cơ hội đến đặt vào tay mà vẫn vờ không nhận lấy.

Họ là hai con người lạc lối đang đi tìm nhau…

Calling… 00:49

Giọng cậu run run:

“Anh…”

Anh mỉm cười một cách bỏ cuộc:

“Hình như lại không kịp nữa rồi!”

“Còn hơn 1 phút nữa mà.” - Cậu nói nhanh, cố vớt vát một điều gì đó.

“Uh. Và em nghĩ 1 phút sẽ làm được gì?”

Cậu nói, nghe từng giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má:

“Anh…anh đã nói sẽ mang cho em một điều kỳ diệu…”

“Phải.” - Anh chậm rãi đáp - “Đó thật sự sẽ là điều kỳ diệu nếu chúng ta có thể gặp lại nhau…”

Anh nghe tiếng cậu nức nở ở đầu dây bên kia, và cảm thấy như bờ vai cậu cũng đang run lên bên cạnh. Chúa ơi, phải như anh có thể dùng chính đôi tay của mình để che chở cho cậu…

*

“…và cậu ấy đã không còn ở đó khi em quay trở lại.” - Nó kết thúc câu chuyện của mình một cách chán nản.

Cô và nó đang đi trên một con phố ngập tuyết, với vài tiếng chuông leng keng từ những ông già Noel đang phát quà cho lũ trẻ con. Cô mỉm cười với nó:

“Tươi lên đi, rồi em sẽ sớm gặp lại cậu ta…”

Cô bỏ lửng câu nói, mắt mở to khi vô tình bắt gặp một chàng trai đang đứng tựa lưng vào bức tường ở vỉa hè bên trái. Một chàng trai cô đã từng gặp, và nhất định không thể nào nhầm lẫn được, với mái tóc màu hung đỏ.

Cô vội kéo tay áo thằng em trai:

“Này, nhìn kìa…”

“Chị!” - Nó la lên, mừng rỡ như một đứa trẻ được kẹo - “Chị thấy đằng kia không, là cậu ấy! Em gặp lại cậu ấy rồi!”

Nó đang mải miết nhìn về phía ngược lại với ánh mắt của cô. Ở vỉa hè tay trái, một chàng trai mảnh khảnh với chiếc khăn len màu xanh to sù sụ đang đứng tựa lưng vào tường. Cậu ta đang nghe điện thoại, và trên ngón tay áp út trái có một chiếc nhẫn bạc lấp lánh ánh vàng. Ở khoảng cách rất gần cô có thể nhận ra nụ cười vẫn rất tươi của cậu ta và ánh mắt trong veo buồn bã. Những điều như thể rất mâu thuẫn nhưng vẫn có thể tồn tại…

“Em đi đây…” - Nó định bước về phía cậu ấy, nhưng đã bị cô kéo lại:

“Khoan đã…”

Nó cáu kỉnh quay lại:

“Trời ơi, gì nữa…”

Và lập tức bỏ dở câu nói của mình khi bắt gặp con người mà chị nó cũng vừa thấy khi nãy, ở vỉa hè bên kia.

“Oh la la. Anh ta kìa. Anh chàng tóc hung của chị đấy!” - Nó nói với vẻ cười cợt.

Cô nhún vai:

“Đâu phải của chị. Mà chị cũng chẳng quan tâm, anh ta có người rồi!”

“Sao biết?” - Nó hỏi, và tự tìm thấy câu trả lời khi nhìn chiếc nhẫn bạc ánh vàng trên ngón tay anh ta.

Nó gật gù:

“Ah phải. Chiếc nhẫn…”

Gần như cùng lúc, nó và cô nhìn nhau và há hốc mồm ra:

“CHIẾC NHẪN ĐÓ…”

“HAI NGƯỜI HỌ…”

Cả hai quay phắt lại một cách vội vã, không tin vào mắt mình cũng như không tin được những sự kiện vừa xảy ra chiều nay. Ngay lúc này, cả anh và cậu đang cùng gọi điện, đang cùng đeo hai chiếc nhẫn hệt như nhau, đang đứng ở rất gần nhau mà dường như không nhận ra sự tồn tại của nhau. Họ đã cùng bước vào một quán kem, một nhà hàng, và dường như đã đang tìm kiếm nhau.

Nó nhớ lại những điều tưởng như rất khó hiểu mà anh đã nói, và lập tức những điều ấy sáng rực lên trong tâm trí nó, trở nên dễ hiểu hơn bao giờ hết…

…có lẽ giờ này cậu ấy đang ở nơi nào đó, lạnh lẽo và rất cô đơn, nhưng tôi không thể nào đến bên cạnh…

Một ông già Noel mập mạp ngồi trên một cỗ xe do những con tuần lộc robot kéo bất chợt chạy qua trên con đường cô và nó đang đứng. Tiếng chuông leng keng của ông tự nhiên làm cô linh cảm đến một điều đặc biệt mà ông sẽ mang đến. Tiếng nhạc ngân nga từ cỗ xe của ông làm nó mong đợi một sự việc kỳ diệu xảy ra.

*

11.59 P.M

We wish you a Merry Christmas
We wish you a Merry Christmas

Tiếng nhạc từ cỗ xe tuần lộc đang chạy qua trước mặt làm cả anh và cậu đều cảm thấy rộn ràng trong lòng. Chỉ một chút xíu, và lại trở về với cảm giác nặng trĩu khi cả hai cảm nhận từng giây nữa đang trôi qua.

Good tiding to you…

Cậu ngẩng mặt lên.

…whenever you are…

Anh ngẩng mặt lên.

Good tiding for Christmas…

Từ vỉa hè đối diện, cậu bất chợt nhìn thấy…

Từ vỉa hè đối diện, anh bất chợt nhìn thấy…

12.00 P.M

Có vẻ như tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, vào phút giây này. Phút giây văng vẳng tiếng chuông từ khắp mọi nẻo đường, từ các Thánh đường. Phút giây đón mừng Thiên Chúa chào đời, ban phước lành cho mọi sinh linh trên trần thế. Phút giây những con người chen chúc với nhau, ôm chầm lấy nhau trong hạnh phúc, hò reo.

Phút giây hai con người yêu nhau tìm thấy nhau. Điều đó chẳng phải rất kỳ diệu hay sao?

Nostalgic
Viết một mùa đông.

shinotani naoki, kato yuichi, ღlanguage: tiếng việt, !original fiction, akihito keisuke, shinotani naoko, *category : oneshot

Previous post Next post
Up