Feb 12, 2010 00:43
Vợ chồng như các partner trong công ty hợp danh, ý mình là partnership kiểu nc ngoài chứ k phải kiểu VN, nếu là kiểu VN thì như các thành viên hợp danh, nghĩa là luôn liên đới chịu trách nhiệm trong mọi việc trừ khi rời khỏi công ty. Tài sản luôn là tài sản chung hợp nhất, lãi lỗ cùng hưởng cùng chịu. Cái hay nhất của partnership là k có tư cách pháp nhân bởi các partner đều phải chịu trách nhiệm khi bị kiện ra tòa nhưng ở VN ng ta chỉ có thể kiện công ty. Ờ mà bỏ wa cái đó, mình muốn nói về chuyện vợ chồng, tức là khi ly hôn và rời khỏi gia đình thì mới không còn phải liên đới chịu trách nhiệm cùng partner cũ của mình. Thường thì ng vợ luôn phải chịu thiệt vì cô ta yếu đuối hay đơn giản chỉ là muốn giữ nề nếp hay để con cái bình yên. Thật sự thì khi hôn nhân đổ vỡ, cái gọi là bình yên đã tan tành trước đó từ rất lâu rồi, hôn nhân chỉ là thủ tục. Giống như là ra tòa giải quyết tranh chấp thì phải có tranh chấp mới kiện ra tòa, ah trừ trường hợp yêu cầu tòa tuyên bố mất năng lực hành vi, chết hay mất tích, etc. Mà thây kệ mấy vụ việc của tòa, mình chỉ muốn nói là trừ khi rời khỏi công ty thì partner mới hết bị ràng buộc. Thường thì giai đoạn chuẩn bị rời khỏi công ty là tốn nhiều giấy mực của luật sư nhất, lúc này thì tài sản có bao nhiêu ng ta sẽ mang ra cân đo đong đếm hết. Cái khó xác định nhất là công sức trí tuệ của 1 partner bỏ ra cho công ty, giống như công sức của vợ chồng trong 1 gia đình, k dễ j mà mang ra tính toán. Bởi vậy mình thấy rằng chuyện hòa giải là thủ tục bắt buộc trong ly hôn thực sự hết sức nhảm nhí. Ng Á Đông k thix phiền phức việc kiện tụng, nên nếu chuyện to sẽ coi như chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như k có, ai thix mà dư hơi ra tòa ngồi, trừ những đứa muốn học để xuất hiện kiếm tiền như các chức danh tư pháp. Do đó, khi đã phải nhờ đến tòa giải quyết cái việc thường-đóng-cửa-bảo-nhau thì mọi chuyện đã vượt quá xa khỏi tầm kiểm soát của họ. Mình hiểu rất rõ sự mệt mỏi của những ng cứ 1 tuần phải lên tòa 1 lần chờ hòa giải mà chả để làm j, rồi mấy tháng sau vật vã ròng rã mới nhận đc cái quyết định ly hôn sai lỗi chính tả tùm lum. Đấy là may còn đc nhanh thế, chứ "đen đủi" thì có khi tới vài năm. Vậy thì duy trì 1 công việc thừa thãi, tốn kém nhân sự, tiền bạc và thời jan của con ng như vậy để làm j??? Khi đã đau khổ, ng ta chỉ còn muốn ở 1 mình, mọi ng làm ơn biến đi càng nhanh càng tốt, đến lúc ng ta bình tĩnh lại, ng ta gọi thì hãy đến. Nhưng nếu trong jai đoạn đó mà k có ai ở bên, ng ta có thể sinh ra thói chả cần ai nữa vì tự thấy bản thân mình cũng có thể vượt wa mà chẳng cần ai cả.
Tại sao khi ly hôn ng phụ nữ luôn thiệt thòi nhiều như thế??? Mình tự hỏi cái j gọi là bình đẳng chứ??? Cô ta có thể k dám ly hôn vì wen lệ thuộc vào chồng rồi, hoặc có thể cô ta quá yếu đuối tới mức k thể sống nổi 1 mình... Thật đáng thương đến thảm hại... Ôi, mình ghét cái cuộc sống ngột ngạt, tù túng và nặng nề như thế!!! Vì sợ ra đi 1 mình mà k muốn ra đi hay vì wen lệ thuộc rồi nên k thể nào tự đứng 1 mình được??? Và chẳng phải lợi dụng ng lệ thuộc mình mà đối xử với ng ta k ra gì cũng bị truy tố hình sự hay sao??? Thế thì rời đi như 1 partner sẽ danh giá hơn nhiều chứ, ít ra có thể tự hào mà nói: "Uh, ngày xưa tao cũng là partner của công ty đó, tên tao có trong tên của công ty và tao đã gánh vác công ty đó suốt 1 thời jan dài cùng với các partner còn lại đấy." Mình thix mọi chuyện diễn ra đúng thủ tục, nhanh chóng và hòa bình. Mình ghét những ngày phải cay nghiệt dằn vặt nhau vì 1 chuyện nhỏ như con thỏ cho tới việc to như con bò... Bất cứ 1 sự ra đi nào cũng nên đc tôn trọng. Mình k muốn là 1 ng yếu đuối hay lệ thuộc, bởi vậy mình thix đi 1 mình đến 1 nơi khác, gặp gỡ những ng mà mình k phải đối mặt hằng ngày để quên đi rằng mình đang bế tắc và để thư thái đầu óc mà bình tĩnh nghĩ cách giải quyết rắc rối khi về đến nhà :) Trút mọi bực tức lên đầu ng khác chả phải là cách hay ho nên nếu bực tức thì hãy đi đâu đó cho đỡ mệt rồi hãy về nhà hoặc k có chỗ nào đi thì khóa trái cửa phòng mà suy nghĩ cho thông suốt. Chỉ khi bản thân mình mạnh mẽ để tự giải quyết mọi việc của mình thì tất cả mới có thể bớt căng thẳng hơn chứ ng khác dù thân hay tốt đến đâu thì cũng k thể thay mình giải quyết được mọi việc. Việc đi du lịch 1 mình vừa là sở thix vừa là cách để tập cho bản thân mình độc lập hơn. Trên 1 chặng đường k wen thuộc, k 1 ng thân thích, mọi ng chỉ tình cờ có mặt trên cùng 1 chuyến đi. K dựa dẫm, k đòi hỏi vô lý, tất cả bình đẳng về quyền và nghĩa vụ như các hành khách khác trong cùng 1 chuyến xe... Và khi xuống xe, tất cả sẽ tiếp tục là những ng xa lạ, những ng xa lạ với nhiều kỷ niệm khó quên...
Ngày ấy k biết mình có linh cảm mạnh mẽ thế nào mà kiên trì thuyết phục mm hãy ly hôn... Cuối cùng thì cũng đc giải thoát... Cuộc sống đại học vì thế mà k còn mệt mỏi như trung học nữa. Bởi vậy sau khi vào đại học, mình giữ lời hứa k bao h way về hay liên lạc với bất cứ ai ở đó. Mình k hối hận khi phải cắt đi khối u đã làm mình mệt mỏi trong một thời jan dài mà k thể nói với ai thật sự hiểu. Mình kết bạn ở đó cũng bởi mm nói mình k thể tách bản thân ra khỏi xã hội như thế... Vậy nên mình cũng k bao h hối hận vì đã cho mình đc way lại sống thật với cảm xúc của mình, tức là k duy trì các mối quan hệ "cho có" như thế nữa. Trong suốt quãng thời jan mệt mỏi đó, mình vẫn cố gắng hết sức là 1 đứa bạn tốt, đó k phải là sự giả dối bởi mình k dễ dàng đóng kịch để làm thân với ai nhưng mình cảm ơn bản thân mình đã k cư xử tệ để có thể dứt khoát ra đi mà k tiếc nuối :) Vì k biết lúc nào mình lại muốn ra đi, nên mình luôn cố gắng hết sức để tốt với những ng mình yêu quý tại thời điểm đó... Do vậy, đừng ai hỏi lý do tại sao. Ngay từ đầu, mình chỉ muốn làm cho mm k phải lo lắng về mình nữa. Việc mình cứ muốn học 1 ngành xã hội đã là sự thất vọng lớn nhất của mm rồi. Mình chỉ có thể làm được như thế thôi!!! Cái áp lực khi có 1 ng mẹ giỏi giang và tháo vát là như vậy đó.
Mình vẫn nói k ưa những ng tầm thường, dù tính cách hay học vấn có hay ho đến đâu chăng nữa. Một ng có phẩm chất đạo đức tầm thường hay những ng k biết giữ phép lịch sự tối thiểu là điều mình thật sự k thể ưa nổi suốt cuộc đời này. Lần 1, lần 2, lần 3... lần n vẫn có thể tha thứ, chứ ai biết lần n+1 thì sẽ thế nào... Đừng nói mình là đứa thay đổi hay kỳ quặc, hãy tự hỏi ng đó đã làm j, nếu thực sự k biết thì phải chủ động mà hỏi, có thành ý thì vẫn hơn chứ. Dù sao thì khi mọi việc đã đi quá xa hay phải chờ đợi 1 thời gian "hợp lý" thì sự chủ động đấy k bao h còn ý nghĩa j với mình hết!!!!!
Mình thix từ reasonable :D Nó là 1 từ hoàn hảo để dùng trong văn viết và nói, đủ ý mà k bao h rõ ràng :D Dù dịch ra nó chỉ có nghĩa là hợp lý thôi nhưng hợp lý thật sự là thế nào??? Mình thix cả "Absolutely yes." nữa :D Nó k phải là Yes mà cũng dĩ nhiên chẳng là No và bởi vì dù là absolutely đấy nhưng vẫn có thể có but sau từ yes ^^ Vì chúng hoàn toàn phù hợp với tính cách của mình, dù là làm theo mong muốn của mm nhưng mình đã cư xử tốt trong quãng thời jan mệt mỏi đó và vì làm theo lời mm mà đó cũng k thể nói là sự thật lòng theo đúng nghĩa của nó. Và vì trong mọi mối quan hệ dẫu rất thân thiết, lúc nào mình cũng chuẩn bị tinh thần để có thể bị bỏ rơi hay phản bội. Nói 1 cách khác, ngày mình chọn sự ra đi chỉ là bởi mình đã bị bỏ rơi hoặc phản bội bởi mình về cơ bản nhé, là k thể nào có được cái tính cánh negative như thế!!!
Tốt nghiệp cái trường kia xong gan mình nhỏ đi nhiều thật đấy. Còn nhớ mm luôn mắng mình là hoang dã và liều lĩnh, nghĩ j làm nấy k thèm wan tâm trước sau. Bây h làm cái j mình cũng sợ, nhưng khi đã làm thì mình chả sợ cái j nữa vì tính hết hậu quả pháp lý rồi :D Bây h nếu phải làm bất cứ chuyện j, việc đầu tiên mình nghĩ tới luôn là những tình huống xấu nhất :)) Xem chừng mình thật sự muốn theo nghề này. Với cái tính đứng núi nọ trông núi kia như mình, cũng có thể nói đây là bước tiến bộ đáng kể trong gần 20 năm wa ^^ Tới cái lúc mình luôn đếm xỉa tới lời mm nói thì mm bảo phải tự quyết định lấy, rồi thì thix đi đâu thì đi miễn là năm mm 70 tuổi thì về :)) Thế mà mình còn nhớ mm từng bảo chừng nào có bằng master thì mới đc phép về nhà sau 11h tối :))
me