Author: Phương (aka
phuong_rong0735)
Fandom: KAT-TUN
Pairing: Akanishi Jin/Kamenashi Kazuya
Disclaimers: only the story belongs to me.
Genres: Romance. Angst. Comfort/Hurt. Lime
Rating: M (PG-15)
Warning: OOC (maybe)
A Vietnamese fanfic.
A/N: I've changed the genres of the fic. Lime has just been added. You're warned. Don't try to touch the forbidden fruit in the Garden of Eden if you are not old enough. And, please forgive my bad writing (_ _)"""
Part I Part II III. 5 A.M Eternal
Trên sàn phòng khách, bên cạnh chiếc gối ôm lăn lóc và vỏ đậu phộng luộc xả tràn ra khỏi chiếc gạt tàn đầy ắp, tôi trông thấy Kame. Cậu ấy ngồi tựa vào ghế sofa, mặc một bộ pyjama màu xanh đậm. Một chân cậu co lại để có thể tựa mặt vào đầu gối, chân kia tuỳ tiện xoãi thẳng trên nền sàn. Ti vi phía đối diện vẫn đang bật một chương trình đêm khuya của TV Shogi. Hai lon bia rỗng rơi bên cạnh chân Kame, vài vệt bia còn sót lại chảy loang ra tấm thảm màu trắng, gây ra những vết ố màu nâu nhạt sau khi khô lại. Mái tóc cậu ấy hơi rũ xuống, mãi một lúc lâu cả cơ thể cũng không chút động tĩnh nào. Nom cậu ấy giống như đang ngủ, chỉ là tư thế có chút khó khăn và khổ sở khiến người ta nhìn vào không thể cho rằng cậu đang có một giấc ngủ ngon.
Tôi đến nơi lúc 2h sáng. Từ cửa hàng tiện lợi, tôi băng qua đường, đi xuống các bậc cầu thang, lang thang một lúc trong khoảng không trắng toát ánh đèn và vắng lặng đến mức mênh mông vô tận của sân ga để đi lên mặt đất từ cửa xuống bên kia. Trong bóng tối của một ngày mới, tôi lại đi dần lên một con dốc nhỏ, tìm kiếm bằng niềm tin và bằng cả đôi mắt mệt mỏi của mình con số 76. Như một mũi tên chỉ đường đầy ẩn nhẫn, nó nằm im lặng trên tấm bảng kim loại ở tầng trệt một khu nhà nằm phơi mình trong ánh trăng màu nhạt của một đêm cuối tháng.
Tôi leo cầu thang lên tầng hai, vừa đi vừa nhớ đến lần đầu tiên tôi đến đây cùng với Kame, đi sau lưng của cậu ấy, cứ mỗi một bậc thang lại cảm thấy cơ thể mình bị đẩy lên cao từng chút một. Và đôi khi, khoảng cách do dăm bảy bậc thang gây ra lại có thể khiến người ta buồn đến thế, dù rằng khi đó Kame vẫn ở trong tầm mắt tôi.
Cửa không khoá bên trong. Tiếng nhạc nho nhỏ thoát ra khỏi khe hở của cửa, lọt vào tai tôi. Ánh sáng trong phòng không đủ nhiều để hắt ra hành lang, điều này khiến tôi nghĩ mình nên lo lắng. Thôi suy nghĩ nữa, tôi đẩy cửa bước vào, và cái cảnh tượng đó hiện ra trước mắt tôi, chầm chậm và im lặng, như thể hàng thế kỷ đã trôi qua ở nơi này và làm mọi thứ trở nên như thế, trước khi tôi kịp đến.
Tôi đi tìm thiết bị điều khiển, chỉnh tắt ti vi. Ánh sáng từ màn hình vừa tắt phụt đi, căn phòng đã rơi vào một sự đen đặc hoàn hảo. Bên ngoài cửa sổ là hình bóng diễm lệ của tháp Tokyo xa xa, nơi Tatchan đã khóc chỉ vì sự xuất hiện của ánh sáng đã xé dần bóng tối và sau cùng là nuốt chửng nó. Tôi đứng bên cửa sổ hút hết ba điếu thuốc còn lại trong bao và cứ thế ngắm tháp Tokyo một mình.
Cũng hơi khó khăn một chút khi trong căn phòng tối om như thế mà tìm ra Kame, quẳng lon bia rỗng và xua đi những vụn vỏ đậu phộng vương vãi trên người cậu ấy, rồi lại phải tránh đủ thứ chướng ngại vật trong căn phòng bừa bãi để bế cậu ấy đi về phòng riêng của mình. Thật lạ lùng khi nghĩ rằng 59 kilogam, vì một sự biến đổi kỳ diệu chỉ ông trời mới biết và qua ngần ấy thời gian chỉ thượng đế mới rõ, đã trở thành một cơ thể sống, ấm, nóng trên tay tôi. Vải áo pyjama của Kame cạ vào ngực tôi khi cậu trở mình. Căn phòng riêng nằm sâu bên trong căn hộ, được che phủ bởi một hành lang hai mươi bước chân. Tôi đặt cậu ấy nằm xuống giường, sau khi cởi áo khoác treo trên giá thì leo lên nằm bên cạnh, quàng tay qua hông ôm cậu ấy vào lòng.
Bạn có thể tin rằng căn phòng riêng tư đó đã trôi dạt đi đâu đó, hoặc là những góc không gian của nó mở rộng ra, một vài thứ đã biến mất để cho một vài thứ khác được sinh ra.
Cũng có thể như lời Ueda đã nói, từ lúc nào mà tôi, một tên baka như thế đã trở nên uỷ mị đi mất rồi.
Khi ánh sáng đầu tiên xé toạc màn đêm ở đường chân trời, vạch vào nơi xa xôi tận cùng ấy một vết hằn như thể tờ giấy nguyên sau một lượt gấp vào mở ra, Kame mở mắt, nói thành lời cái ý nghĩ đang treo lơ lửng bên trong đầu tôi.
“Bọn mình đi đến tháp Tokyo đi. Không thể để cho Tatchan phải khóc một mình khi bình minh lên như thế”
Giọng cậu ấy hệt như trong cuộc gọi lúc 1h sáng, sáng rõ và đã đến lúc rồi.
Tận sâu trong lòng, dựa vào cái gì không rõ, tất cả chúng tôi kể từ giờ phút nghe kể về trải nghiệm đó của Ueda, đã tin rằng buổi bình minh trên tháp Tokyo ngày cao trung năm ấy không bao giờ có thể kết thúc. Nó đã không còn là một thực thể tuân theo quy luật xuất hiện và tan biến. Cũng không thể kết thúc hoàn toàn hay bị triệt tiêu một cách triệt để. Nó hẳn phải trở đi trở lại trong giấc mơ của người thanh niên Ueda Tatsuya, khiến anh ta nhiều lần mỉm cười và rơi nước mắt, cùng lúc. Và chúng tôi phải xuất hiện, phải bằng sự xuất hiện của mình mà đánh tan cái rối bời trong lòng anh, đánh tan cái rối bời đang bắt đầu tìm đến chúng tôi.
Đó chỉ là một cái cớ.
Thật không may, giữa muôn vàn điểm bất đồng, tôi và Kame lại đều thuộc dạng người xem nhẹ ý muốn của bản thân. Chúng tôi phớt lờ chúng, hoặc là, bọc chúng lại trong một ý nghĩa khác, tuy rằng không xấu xa nhưng lại vĩnh viễn đánh mất đi sự chân thành và tha thiết của con tim mình.
“Suy nghĩ nhiều mà làm gì, Jin? Chỉ là đi đến tháp Tokyo thôi mà”.
Khởi đầu của chuyến đi ấy, Kame trườn người dậy, nhấn chìm bản thân cùng tất cả mê muội bên trong cậu vào môi tôi.
Nụ hôn sâu đến mức làm tôi nghẹt thở và khoảnh khắc ấy lâu đến mức tưởng chừng như mãi mãi.
…
Căn phòng hẹp không đến 20 mét vuông và luồng sáng trắng từ ngọn đèn đường bên ngoài hắt vào, khiến mọi thứ trông giống như có một màn sương mỏng đang bảng lảng bao phủ từng góc nhỏ. Nó có màu bàng bạc giống như ánh sáng trong các cửa hàng tiện lợi lúc đêm khuya.
Cơ thể của Kame nóng hổi. Môi cậu ấy sau khi trượt xuống từ nụ hôn ở miệng, cứ quấn lấy cổ và khuôn ngực tôi một lúc lâu. Ngón tay cậu bấm sâu vào vai tôi sau khi đã cởi bỏ lớp vải cotton của chiếc áo pull trước đó. Cử động của cậu liên tiếp nhưng chậm rãi và chính xác khi dần lần sâu xuống phần thân dưới của tôi. Nhưng cũng có lúc cậu cố tình ngừng lại để nghe thấy một tiếng rên dài của tôi trước khi để cho mọi thứ tiếp tục nhịp chuyển động cũ.
Tôi quan sát Kame một cách chăm chú khi cậu ngồi nhổm dậy trên bụng tôi, môi đỏ ửng, mái tóc rối bời che phủ một bên mặt và bàn tay trắng run run khi tự cởi bỏ bộ pyjama trên người mình. Đây không phải lần đầu cậu chủ động trong những lần chúng tôi quan hệ với nhau. Tuy thế, chiêm ngưỡng ở khoảng cách gần việc cơ thể cậu dần dần được bóc tách ra khỏi lớp vải vóc chỉ có tác dụng che đậy vẫn khơi gợi lên trong tôi những cảm xúc khó tả. Nó giống như ngồi trên một ban công không có tay chắn và thả mình tự do mạo hiểm với những cảm xúc do hiểm nguy rình rập bên cạnh mang lại.
Cơ thể trần của Kame nóng hổi. Bằng một cử động nhẹ nhàng và thành thục, cậu trườn lên người tôi. Thoạt tiên, cậu hôn khắp khuôn mặt tôi, không quá mặn mà cũng không quá hờ hững với bất cứ nơi nào. Trong lúc đó, tay cậu không ngừng miết trên cổ và ngực tôi. Rồi đến một lúc không chịu đựng được, tôi đuổi theo nụ hôn của cậu và bắt kịp chúng ở môi. Lưỡi chúng tôi nhanh chóng nhận ra nhau và chúng tôi hôn nhau cuồng nhiệt. Những chiếc hôn dâng lên từ hai cơ thể đang chạm vào nhau một cách trần trụi nhất. Răng và lưỡi chúng tôi chạm vào nhau, liên tục khiêu khích nhau. Vòm miệng quá chật hẹp khiến cho trò chơi đuổi bắt của chúng không bao giờ có thể kéo dài được lâu. Đê mê cuốn lấy chúng tôi. Khi rời ra, đôi mắt Kame đờ đẫn và ngây ra một lúc, trước khi cậu trườn xuống bên dưới tôi, biến mất vào lớp chăn màu trắng đục.
Tôi ngửa mặt nhìn trần nhà, đọc được trên đó tất cả sơ đồ dịch chuyển của môi và lưỡi cậu thanh niên đó trên cơ thể mình. Cơn đau khủng khiếp ở vùng bụng dưới lại bắt đầu xuất hiện. Tay Kame đang giữ chặt lấy hông tôi. Môi cậu lướt những đường ngắn đứt quãng, cợt nhả mà âu yếm với dương vật đang cương cứng của tôi. Dường như cậu đang nhìn nó, hoặc là mỉm cười với nó, trong nụ cười có cái thấu hiểu về trạng thái khó khăn nó đang lâm vào. Rồi cậu cúi xuống, xem nó như một đứa trẻ, hôn lên trán động viên đó. Nhưng, hơi thở cậu quá nhột nhạt để có thể trấn an đứa bé của tôi. Cậu.. chỉ khiến nó càng thêm nổi loạn. Mồ hôi chảy ra trên trán tôi. Những khoái cảm cứ không ngừng sinh ra từ nơi sâu kín nhất của cơ thể, đòi hỏi một sự đáp trả cũng nồng nàn không kém.
Môi tôi bật ra một tiếng rên khẽ. Dù thế, tôi vẫn cương quyết không gọi tên cậu. Kame quay trở lại, hôn vào môi tôi. Sau một nụ cười có vẻ buồn phiền của cậu, một sự ấm nóng bao bọc lấy toàn thân tôi. Cùng với nó, là những va chạm chậm rãi nhưng chính xác nhất và đúng cách nhất mà tôi có thể mong đợi.
Tôi không biết tinh dịch của mình có mùi vị gì. Nó đắng? Nhàn nhạt không mùi vị nhưng lại đơn thuần gợi nên một thứ cảm xúc khiến người ta nửa khinh bỉ nửa thèm muốn khi nói đến? Dù thế, chẳng khi nào Kame lộ ra bất kỳ vẻ khác lạ nào sau khi tôi đã đến ngay trong miệng cậu ấy.
“Jin”.
Tiếng gọi ấy đánh thức tôi. Gương mặt Kame đang nhìn tôi hơi xanh xao. Tôi hôn lên môi cậu, khéo léo hoán đổi vị trí của hai chúng tôi. Môi cậu hơi run khi tôi bắt đầu chạm tay mình vào cơ thể trần của cậu. Tôi trấn an cậu bằng một nụ hôn nhẹ nhàng ở trán. Tay tôi di chuyển khắp vùng ngực trần của cậu. Rất nhanh, sự mơn trớn trôi xuống nơi bụng dưới. Kame có vẻ bất ngờ trước động tác đột ngột đó của tôi. Bụng cậu thót lại trong một thoáng giật mình. Và đùi cậu nhanh chóng khép kín, im lìm trong tư thế tự bảo vệ mình. Tôi không trông rõ mọi thứ trong một điều kiện ánh sáng tệ hại như thế. Nhưng tôi cố làm cậu thả lỏng hơn bằng những mơn trớn ở lưng và lườn cậu. Xô một đầu gối vào giữa hai chân cậu, tôi khiến chúng dần dần mở ra. Làn da trắng xanh run lên dữ dội khi cảm giác thấy sự hiện diện của tay tôi. Cậu thở dốc, hẳn đang phải cắn chặt môi để kiềm lại những tiếng rên. Tôi mỉm cười, hài lòng cúi xuống, ôm lấy người bạn nhỏ đã chia cách suốt chín mươi ngày qua bằng tất cả sự mê say tha thiết của mình.
Một thứ chất lỏng sền sệt đọng lại trên đầu lưỡi tôi, trong khi phần lớn trong số chúng đã biến mất sau cổ họng. Tôi biết đó là gì. Và điều đó khiến tôi thấy nhẹ nhõm. Mọi ý nghĩa khác vì thế cũng không cần phải xét đến. Tinh dịch của Kame, ở bên trong tôi. Cũng như điều ngược lại đã xảy ra. Sau tất cả những việc đó, tôi lại đối diện với gương mặt cậu ấy. Và chúng tôi lại hôn nhau trong một sự đồng thuận không cần thiết phải nói rõ thành lời.
Sau ba tháng không quan hệ với nhau, cửa mình của Kame dường như đã quên mất tôi. Cậu ấy quá đau trong lần đầu tiên tôi thử vào. Mồ hôi vã ra từ chân tóc và chảy dài hai bên thái dương cậu. Tôi ngừng lại ngay lúc đó, nín thở quan sát gương mặt nhắm nghiền của Kame. Một cái gì đó âm ỉ bên trong tôi. Trạng thái vừa nôn nao vừa tinh lặng, giống hệt một gã thợ lặn sau bao năm rèn luyện ở những bể bơi nông choèn, cuối cùng, cũng đã lần đầu tiên biết đến sự thẳm sâu của biển. Sự đợi chờ dài như một thế kỷ. Một nụ cười yếu ớt dần xuất hiện trên gương mặt Kame. Tôi chậm rãi tiến vào từng chút một. Lối vào dần rộng hơn. Một cái gì đó từ tốn mở ra, tựa như một đường hầm chứa đầy thứ bóng tối êm dịu có khả năng khiến con người ta chìm đắm. Mi mắt tôi nặng nề khép lại, hơi thở tôi biến thành những tiếng thở dài khoan khoái trước cả khi tôi kịp nhận ra. Chẳng có gì trong tâm trí tôi lúc đó, ngoài cái suy nghĩ duy nhất, thế giới này đang tan chảy. Sau khi tan chảy đến thành phố cuối cùng, đến mảnh đất cuối cùng, đến bộ lạc cuối cùng, đến khoảnh khắc cuối cùng, tất cả mọi thứ sẽ rất nhanh thuộc về luồng bóng tối êm dịu đó. Như bản thân tôi ngay lúc này.
“Jin?”. Giọng nói của Kame nghe xa xôi như thể cậu đang đứng phía bên kia lối ra mà gọi tên tôi. Có một chút ngạc nhiên trong tiếng gọi đó. Tôi hiểu sự ngạc nhiên đó.
Tôi mở mắt ra, nhưng không đáp lại tiếng gọi của cậu. Tôi vẫn ngắm gương mặt cậu, nghe thấy cả tiếng cậu nuốt khan và dõi theo từng giây một cách lưỡi cậu liếm vòng quanh đôi môi ướt của cậu trước khi thả ra một tiếng rên đầy khoái cảm từ tận sâu bên trong cơ thể. Tôi hôn lên ngực cậu, cắn nhè nhẹ vào khoảng da thịt trắng mờ ở nơi đó. Tôi gọi thầm tên cậu trong đầu mình, cùng lúc di chuyển nhanh dần và mạnh dần hơn bên trong cậu. Mắt cậu chết sững trong một thoáng. Và tên tôi bật ra từ môi cậu. Đó giống như một hiệu lệnh bằng lời cậu dành cho riêng tôi. Mọi thứ đã sẵn sàng và cuộc tìm kiếm của tôi bắt đầu ngay sau đó. Đó là chuyến đi dài nhất tôi từng có. Hình ảnh sân ga trắng toát khi nãy đột ngột trở lại trong tâm trí tôi, hiển hiện rõ ràng từng nét một. Tiếng thở ra nặng nhọc của Kame quấn lấy tai tôi. Tôi vùi mặt vào gáy cậu, vòng tay siết chặt cơ thể cậu. Tôi cảm thấy thân thể mình đang dần mềm nhũn đi, như thể dòng máu nóng đang chảy trong huyết quản đã biến thành mật ong, biến tôi thành một gã trai yếu đuối đến tận cùng. Sau khi những khoái cảm và ham muốn chìm xuống, tôi thấy nghạt thở với cách người thanh niên này bao bọc lấy tôi. Sự ấm nóng và chân thành của cậu khiến tôi bật khóc. Ở một mặt nào đó, khi tôi tìm thấy điểm tận cùng của chuyến đi này, cũng là lúc tôi cảm thấy buồn nhất.
Kame buột ra một tiếng rên rỉ lớn. Cậu không thể kiềm chế hơn được nữa. Hông cậu tự động rướn cao nhằm đạt lấy một sự tiếp xúc tuyệt đối. Những ngón tay cậu bấu chặt lấy ga giường, có thể sẽ bứt tung nó lên chỉ trong phút chốc nữa. Tôi vỡ oà theo cậu chỉ sau đó ít phút. Mọi thứ thoát ra trong khoảnh khắc đó rồi tắt lịm trong sự im lặng của căn phòng. Tôi nằm xuống trên người cậu, vẫn giữ mình bên trong cậu thêm một lúc nữa. Sự rã rời từ đâu xuất hiện chiếm lấy toàn bộ cơ thể tôi. Tâm trí tôi nhẹ hẫng, lờ mờ một lớp trắng xoá như sương mù đang giăng phủ. Thân nhiệt và tiếng tim đập bên trong lồng ngực Kame là tất cả những gì tôi còn có thể cảm thấy. Một sự vuốt ve trìu mến khác, đang hiện diện trên tóc và gương mặt tôi. Nụ cười mệt mỏi hiện ra trên mặt Kame. Tôi nhìn theo cử động của những ngón tay cậu khi chúng sượt ngang mắt tôi trước khi ngừng lại để mân mê nhẹ nhàng nơi gò má tôi. Từ chúng phát ra một thứ ánh sáng làm tôi nhức mắt. Tôi cảm thấy tốt hơn hết là tôi có thể khóc được một chút vào lúc này. Nước mắt sẽ làm dịu nỗi nhức nhối trong trái tim tôi.
Chuyển động chậm chạp của kim đồng hồ không mảy may vang lên một tiếng động. Căn phòng vẫn đang trong cuộc hành trình trôi dạt của nó. Chúng tôi là những kẻ sống sót. Chúng tôi biết cách giữ im lặng và trong sự im lặng đó cảm nhận nhau bằng tất cả những giác quan của mình. Ở giờ phút này, xung quanh nơi đây, chỉ một sự im lặng thần thánh đang im lìm ngự trị.
Bằng một cách nào đó, chúng tôi đã vừa cùng nhau đi đến tháp Tokyo.
Màu sắc của bầu trời nơi phương xa ấy, sau ô cửa mở rộng, qua những thoáng ẩn hiện bởi cao ốc và cây cối, đang biến chuyển trong sự im lặng không lời. Có lúc, nó yên lặng và trắng nhợt như một con thuyền đương trôi giữa biển trắng. Có lúc, những dải mây đủ màu cồn lên và va nhau mãnh liệt trong một cuộc tranh chấp không khoan nhượng. Rồi cũng bầu trời đó, trong buổi sáng ngày hôm đó, có lúc bỗng chỉ là một màu xanh nhạt cứ không ngừng mở ra, từng chút từng chút một.
Tháp Tokyo hiện ra trong màu xanh ấy, là một mỏm núi cô đơn kiêu hãnh với sắc màu của lửa đỏ và đỉnh tháp sắc nhọn cao vút của mình. Sự hiện diện của nó đánh tan ý niệm tôi đang ở trong một giấc mơ hoang đường nào đó.
Một hồi lâu, Kame lách ra khỏi người tôi, ngồi dậy. Cậu với tìm gì đó trong túi áo khoác treo trên thành ghế gần đó. Khi nhoài người ngang qua tôi, lưng cậu hiện ra hoàn toàn trong tầm mắt tôi. Trần trụi và trắng nhợt, nó khiến tôi vô cớ cảm thấy đau lòng.
Khói trắng phả ra từ đầu thuốc của cậu ngay sau đó càng khiến căn phòng chìm sâu trong mộng mị. Tôi ý thức ra được tình cảnh hiện tại của mình. Cơn lạnh lúc ban mai đang bắt đầu tấn công làn da trần của tôi. Náu mình bên dưới chiếc chăn dày nhưng cơ thể tôi vẫn run lên từng chặp một. Kame vẫn yên lặng nhả khói, mắt nhìn về phía cuối phòng. Tôi quấn chân mình vào chân cậu. Tôi lấp đầy vòng tay mình bằng cơ thể cậu. Và, tạm yên lòng với cảm giác da thịt chúng tôi tiếp xúc với nhau.
“Tôi muốn đến Hokkaido”. Kame bỗng nói. Cậu nói mà không nhìn tôi, mắt vẫn lơ đãng thả trôi đâu đó trong những góc tối của căn phòng. Tôi cựa người khe khẽ, từ vị trí đang nằm chỉ có thể nhìn thấy một góc nghiêng gương mặt của Kame. Cũng trong lúc đó, trí nhớ tôi tự động quay ngược về những sự kiện đã từng diễn ra ở cái tên địa danh Kame vừa nói đến.
Hokkaido à? Cartoon KAT-TUN đã từng có nói về nó. Nakanishi, tôi và Yoichi, một cặp đôi AD lý tưởng chứ chẳng chơi. Boro, boro? Nghe cứ như tên gọi tắt của một loại bóng rổ nào ấy nhỉ? Không phải đâu. Chỉ là một tên gọi khác của chất bài tiết do bọn ngựa khó thương ở hòn đảo phương Bắc ấy thải ra mà thôi. Hokkaido, tôi đã từng có một hình ảnh rất oai vệ ở Hokkaido. Trong một trang trại ở nơi đó, tôi đã bổ được một khúc gỗ lớn hơn cả người mình thành hơn mươi mẩu nhỏ. Để rồi đêm đầu tiên về lại Tokyo sau đó, tôi đã nằm mơ thấy kiếp trước của mình - một chủ trại oai phong lực lưỡng quản lý cả một đồn điền to!
Ngay tức khắc, tôi ra lệnh cho bộ não chấm dứt ngay cái công việc hồi tưởng ngu ngốc mà nó đang làm.
Kame vẫn đang nói tiếp một điều gì đó.
“…Tôi muốn nhìn thấy những cánh đồng ở Hokkaido, thị trấn nhỏ của nó, những hồ nước và cả những rừng thông luôn luôn xanh lá. Tôi đã luôn muốn đến nơi đó, một chuyến đi chỉ cho ý muốn của cá nhân tôi, không liên quan đến công việc hay vì bất cứ lý do nào khác. Jin, anh có hiểu như thế nghĩa là gì không? Ồ không, không phải như thế đâu. Tôi biết anh và Maru đã từng đến Hokkaido một lần nhưng giờ thì hãy tạm quên nó đi. Hãy nghe tôi nói, Jin. Anh có hiểu như thế nghĩa là gì không? Nó giống như là một ngày đẹp trời nào đó, anh thức dậy, trong đầu chẳng có suy nghĩ gì khác ngoài việc ‘mình phải đến Hokkaido’. Thế là anh lập tức bắt tay vào thu xếp đồ đạc, đi thẳng đến sân bay, mua ngay một chiếc vé mà không cần phải qua bất cứ khâu đặt trước nào. Rồi anh vào phòng chờ, vài phút sau đã ở giữa bầu trời. Vài tiếng sau nữa thì anh đặt chân đến Hokkaido.
Đến Hokkaido rồi, thì sao? Sau đó sẽ thế nào? Anh vừa lo sợ vừa phấn khích, vì anh chẳng có bất cứ kế hoạch nào trong đầu cả. Anh giống như một người vừa đi vừa dọ dẫm tìm đường. Đầu tiên, phải có chỗ ăn và chỗ ngủ. Thế là anh tìm đến một khách sạn nào đó, không cần phải quá cao cấp hay xa xỉ, chỉ cần phòng có ban công nhìn ra hồ và trong nhà hàng có phục vụ tiệc nướng sushi vào buổi tối. Ban ngày anh sẽ đi dạo ngắm cảnh, chụp ảnh cho đến khi thẻ nhớ hết chỗ trống, lần lượt đi thăm hết các cửa hiệu bán quà lưu niệm địa phương. Ban đêm, thay vì dán mắt vào truyền hình, anh sẽ ra hàng hiên phía trước ngồi uống sake hâm nóng và tán đủ mọi thứ chuyện với những gia đình du khách khác. Đúng, chính là như thế. Cuộc sống như thế sẽ diễn ra trong khoảng năm hoặc bảy ngày. Quãng thời gian ngắn ngủi đó, anh chớ coi thường nó, nó sẽ quấn lấy anh, chui vào não, lọt vào tim và ở mãi trong lòng…
Nhưng rồi một buổi sáng nọ, sau khi thức dậy, anh bỗng tự khắc nhận ra đã đến lúc phải quay trở về. Thế rồi mọi việc sẽ diễn ra y hệt như trước, chỉ là theo chiều ngược lại mà thôi. Anh sẽ đi khỏi Hokkaido. Anh sẽ trở về Tokyo, thành phố ồn ào này sẽ lại có được anh. Sẽ lại làm việc, chạy show, phim ảnh, quan hệ này nọ, hẹn hò này kia, bar và pub, nhưng thỉnh thoảng nếu rảnh rỗi anh sẽ có thể ngồi một mình, ngắm ánh nắng trên đường phố mà nhớ về Hokkaido đôi chút. Kỷ niệm cũ sẽ làm cho lòng chúng ta cảm thấy ấm áp hơn, đúng không?
Jin này, tuần sau là tuần lễ vàng rồi, chúng ta sẽ được rảnh rang đôi chút. Hokkaido. Anh có muốn cùng đi đến đó với tôi không?”
Trong suốt lúc Kame nói, không hiểu sao tôi lại lơ mơ nghĩ đến một chiếc khinh khí cầu. Sự trống rỗng bên trong nó và trạng thái chuyển động bất định nó luôn luôn bị đặt vào. Tôi muốn nói một cái gì đó mang tính động viên với Kame. Giống như là, ‘ồ, kế hoạch du lịch ngắn ngày tuyệt quá, cậu nhất định phải đi đến đó nhé, Kamenashi. Rồi mua thật nhiều món đặc sản và quà lưu niệm về cho chúng tôi’. Câu nói mà bất kỳ một người quen sơ giao nào cũng có thể dễ dàng nói ra.
Nhưng, khác với âm trầm thường thấy, vào lúc đó, một cảm giác mơ hồ và mỏng tang bao bọc lấy câu nói của cậu, đến mức tôi có cảm giác nó là thứ bột mịn nào đó đã được tán nhuyễn ra trước khi rải xuống tôi từ một bàn tay ai đó ở trên cao.
Tôi không tìm đâu ra sức lực để trả lời câu hỏi của Kame. Tôi im lặng như một con baba già đang lúc nhớ nhung ngôi nhà biển cả của mình, xúc động đến mức không nói nổi nên lời. Rồi chuyện xảy ra tiếp theo thiệt tệ, con baba già cả bắt đầu khóc, làm cho mắt tôi cũng nhanh chóng ướt mèm theo. May mắn là Kame không phát hiện ra việc này. Lâu thật lâu không thấy tôi nói gì, cậu ấy chỉ cúi xuống, trong hơi thở có mùi khói và những ngón tay ra sức tìm kiếm gương mặt tôi.
“Jin, anh nói xem, anh có muốn đi cùng tôi không?”. Câu hỏi được nhắc lại thêm một lần nữa. Cánh cửa lại được mở ra thêm một lần nữa. Cánh cửa dẫn đến một phần thẳm sâu luôn giấu kín của Kamenashi, luôn cho phép và chờ đợi tôi bước vào.
Nhưng tôi vẫn chỉ im lặng.
Trong khoảnh khắc đó, khi cậu ấy lặp lại tên tôi nhiều lần, giọng vang cao đầy bất an như thể lo sợ rằng mình đang yêu cầu một điều gì đó không được phép, tôi bỗng nhiên nhớ đến lời Ueda nói trong quán bar ở Ginza lúc tối.
Kame không bao giờ từ chối tôi ư?
Sai rồi.
Là tôi không thể nào từ chối cậu ấy thì đúng hơn.
---tbc
***Tuần lễ vàng hay còn gọi là Renkyuu, đề cập đến ba ngày nghỉ lễ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn - ngày Greenery Day (29 tháng 4), ngày Hiến Pháp (3 tháng 5) và ngày lễ Thiếu Nhi (5 tháng 5). Đây là một trong những kỳ nghỉ lễ phổ biến nhất của người Nhật.