Film Yuuki trong suy nghĩ của mình, kịch bản film ko thể đánh giá là xuất sắc vì tình tiết film vẫn còn nhiều khiếm khuyết, còn những chi tiết chưa hợp lý (ví dụ như Yuuki phẫu thuật não mà ko hề cạo đầu, rồi việc Yuuki đang mắc bệnh nan y mà vẫn còn tham gia chạy maraton...) và dường như chưa đẩy lên được cao trào của cảm xúc người xem, bằng chứng là mình đã ko khóc chút nào khi xem Yuuki, trong khi Changelling của Angelina Jolie, cảnh cuối cùng của film ấy, mình đã gần như khóc nức nở vì hình ảnh người mẹ mất con lặng lẽ nhìn cảnh đoàn tụ giữa đứa trẻ cùng bị bắt cóc chung với con mình trở về với gia đình nó. Thật sự thì Yuuki ko có được những cảnh cao trào ấy, đó là điều ai cũng nhận thấy. Nhưng diễn xuất của Kame thì ko thể chê vào đâu được, quá tuyệt vời. Không phải vì yêu Kame mà khen ko cần biết đúng hay sai như thế nào, mà phải nói rằng Yuuki của Kame đã làm mình vô cùng xúc động.
Tự hỏi tại sao rõ ràng Yuuki đang cười rất tươi, đẹp như ánh nắng mùa xuân vậy, nụ cười ấy có thể làm tan chảy mọi thứ xung quanh cậu, rõ ràng là Yuuki đang cười mà sao lòng mình lại nhói đau thế này. Nụ cười đó nó chất chứa rất nhiều thứ, cái khóe miệng run run ấy, cái ánh mắt xa xăm ấy, bờ vai gầy gò, thân hình mỏng manh ấy... phải chăng rằng Yuuki đang cố gắng che đậy những gì chất chứa bên trong lòng cậu? Mọi người yêu quý Yuuki, hy vọng và trông đợi ở cậu quá nhiều, rằng cậu sẽ vượt qua bệnh tật, nên cậu ko thể cho bất kì ai thấy sự yếu đuối và sợ hãi của mình. Yuuki như ánh nắng ấm áp sưởi ấm trái tim gia đình và bạn bè quanh cậu. Ai cũng nghĩ: à cậu ấy cười tươi đến thế, chắc bệnh không nặng đâu, rồi sẽ khỏi ngay mà. Nhưng liệu có ai nhận ra rằng Yuuki đang sợ hãi khi phải một mình chống chọi căn bện nan y của mình? Liệu có ai hiểu rằng cậu ấy cô đơn lắm ko, cô đơn đến mức phải gọi điện thoại cho từng người để mong họ đến thăm cậu? Lúc ban đầu xem, mình thật sự đã trách sự hờ hững của những người bạn của Yuuki vì khi nghe tin Yuuki bệnh, khi chính Yuuki gọi điện năn nỉ đến thăm cậu, họ lại đặt công việc, cá nhân mình lên trên người bạn ốm yếu của họ đang cô độc trên giường bệnh ấy. Nhưng rồi chợt nhận ra, dường như lúc nào đó trong cuộc sống, bản thân mình cũng từng thờ ơ và vô tình không kém gì họ, làm sao có thể trách ai khi mình cũng chẳng tốt đẹp gì? Và rồi lần lượt những người bạn của Yuuki cũng sắp xếp cố gắng đến gặp cậu, giống như chúng ta cứ bị cuộc sống cuốn trôi mãi rồi mới sực nhớ ra những gì quan trọng ý nghĩa với mình vậy.
Yuuki, chính Yuuki là người đã kết nối tâm hồn của những con người đang dần bị bào mòn bởi những năm tháng đấu tranh, bươn chải trong bước đường đời. Yuuki, sự trong sáng và lạc quan của cậu làm cho người ta phải giật mình soi xét lại chính mình, phải chăng mình đã quá già cỗi, quá khô cằn để không nhìn thấy những điều tốt đẹp, ý nghĩa đang hiện hữu trong xung quanh mà cứ mãi chạy theo những phù du, ảo ảnh? Từng bước từng bước một, Yuuki đã giúp đỡ những người bạn ấy vượt qua những khó khăn và biết trân trọng, nắm giữ những giá trị hạnh phúc đích thực trong cuộc sống của họ. Mình tự hỏi vậy thì những khó khăn, đau khổ, bệnh tật của Yuuki, ai sẽ là người giúp cậu vượt qua đây? Và chính lúc này đây, những người bạn ấy đã hiểu rõ bản thân, quay lại, cùng hướng về phía Yuuki và cùng cậu chia sẻ hành trình dài ấy với cậu. Yuuki đã không còn phải đau đớn một mình trong đêm vang vọng bài hát "Courage Yuuki" (Yuuki 100%) nữa, không còn phải gọi điện mong chờ từng người đến thăm mình. Tất cả mọi người đều yêu quý Yuuki và tình nguyện ở bên cậu. Cuộc chạy thi maraton đường dài, cuộc dạo chơi bằng xe máy giữa 3 người bạn như những ngày xưa ấy, một tấm bảng dán đầy hình ảnh của bạn bè gởi đến Yuuki... Tình cảm của họ dành cho Yuuki khiến người ta phải xúc động vô cùng, và chính vì nó mà Yuuki càng không thể làm họ thất vọng, càng phải cố gắng chiến đấu với căn bệnh của mình.
Nhưng con người làm sao mà ko có lúc hoang mang và tự hỏi liệu mình có đủ sức vượt qua thử thách hay ko? Và Yuuki cũng không ngoại lệ. Trong Yuuki vẫn luôn tồn tại nỗi sợ và đau đớn. Khi bạn bè ra về, khi chỉ còn một mình thì những ý nghĩ ấy lại xâm chiếm trái tim Yuuki. Thị lực mất hoàn toàn, cậu càng chao đảo hơn nữa, nhưng vẫn cố che dấu không để ai nhìn thấy. Khi nghe tiếng xe máy của người bạn bên dưới đường, đứng ngay cạnh cửa sổ mà ko thể nhìn thấy gì, có ai nhận ra nét mặt bi thương của Yuuki khi ấy chăng? Sự tuyệt vọng ấy chỉ thoáng qua thôi để rồi lại được che lấp ngay bằng nụ cười tươi như hoa hướng dương ấy khi ngồi lên chiếc xe của người bạn đi dạo. Và nỗi đau ấy cứ dằn xéo tâm hồn Yuuki, tăng dần, tăng dần cho đến cực điểm không thể nào che dấu nổi nữa, cậu nói với bạn muốn giúp đỡ anh ấy trong công việc ở Nhật, cũng đồng nghĩa từ bỏ ước mơ đặt chân đến nước Úc bấy lâu của mình. Nghe có vẻ đơn giản, tại sao ko đến Úc thì lại là nỗi đau lên đến cực điểm? Bởi vì đó là khao khát từ nhỏ của Yuuki, từ bỏ cũng đồng nghĩa cậu ko nhìn thấy tương lai của mình, đồng nghĩa cậu đã tuyệt vọng với căn bệnh bản thân đến mức phải thú nhận điều ấy trước người bạn thân. Ko ai muốn Yuuki bỏ cuộc, bản thân Yuuki cũng ko muốn chút nào, nhưng dường như sự thật bệnh của cậu đã biến chuyển như thế, liệu có thể nào thay đổi được? Sau phút suy sụp ấy, Yuuki lại cố gắng kiên cường hơn, dấu đôi mắt nhòa ướt vào chiếc mũ đang đội mỉm cười thật tươi với mọi người đến thăm cậu. Có ai hiểu giọt nước mắt ấy chất chứa bao nhiêu nỗi tuyệt vọng và đau đớn của Yuuki?? Có ai hiểu bờ vai gầy đang run rẩy rưng rưng khóc ấy yếu đuối đến mức nào chăng?? Nụ cười cuối cùng của Yuuki vẫn đẹp như mọi lần đầu cậu xuất hiện, vẫn đẹp nhưng là đẹp đến đau lòng trái tim người xem. Yuuki cậu không phải là thiên thần nhưng nụ cười của cậu là ánh sáng sưởi ấm cho biết bao nhiêu con người xung quanh. Nhìn thấy khuôn mặt ấy, nụ cười ấy người ta lại càng hiểu rõ hơn về mình, càng phải cố gắng và bước đi tiếp trong cuộc sống, bởi vì Yuuki chính là nguồn cổ vũ và động lực lớn lao cho tất cả chúng ta.
Chẳng hiểu sao bản thân đánh giá film ko xuất sắc mà lại rung động dữ vậy nhỉ? Giờ nghĩ lại chỉ toàn lởn vởn nụ cười của Yuuki, thà cậu ấy khóc lóc, tuyệt vọng chắc tim mình còn ít đau đớn hơn khi phải nhìn thấy khuôn mặt cười rạng rỡ như mùa xuân ấy. Diễn xuất của Kame phải gọi là chân thật và làm thổn thức người xem film. Chỉ đơn giản là ánh mắt xa xăm, hay nụ cười run run khóe môi, hay đôi vai gầy nhỏ bé ôm lấy chiến nón kéo xuống, hay ngón tay dụi vào mắt để xoa đi cơn xúc động,... không hề có cảnh nào cho thấy Yuuki khóc rõ ràng, chỉ có rơm rớm nước mắt và vội che đi bằng chiếc nón len, chỉ có nhiêu đó thôi đủ để người ta phải khóc thay cho cậu rồi. Chả hiểu tại sao lại lên cơn xúc động dữ vậy nè. Kame ơi là Kame, dùng nụ cười vốn có của em, nụ cười đẹp đến thế mà có thể làm cho người ta khóc thương, thật là quá tài năng. Xem xong film Yuuki vừa buồn lại vừa cảm thấy nhẹ nhàng để đón nhận những khó khăn trong cuộc sống sắp tới. Phải chăng đó chính là ý nghĩa hay nhất của bộ film muốn mang lại cho người xem? Buồn mà ko bi lụy, nhận thức rõ hơn giá trị của mọi thứ và cố gắng vững bước trên con đường đang đi?